Tôi bối rối đứng dậy đi vào trong, bỏ mặc Cường ngồi đó một mình, cũng chẳng để ý cậu ta rời khỏi lúc nào. Đến khi tôi đang tha thẩn ra khỏi quán để về nhà, mắt còn đang nhìn theo Trinh và Hải ôm ấp nhau trên xe máy từ từ đi về hướng ngược lại thì bên cạnh có tiếng gọi: “Ê!” 
Tôi giật mình, quay ngoắt lại đầy cảnh giác, trời đã khuya thế này thiếu gì kẻ lưu manh, biến thái. Nhưng kẻ lưu manh ấy đang cười toe toét với tôi, kẻ mà tôi tưởng đã phải ra về từ lâu. 
“Cường à?” Tôi xác nhận lại. 
“Chứ không thì ai?” Cậu ta đang đứng dựa vào xe, tay quay quay trùm chìa khóa. 
“Làm gì chưa về? Đứng đây làm gì?” 
“Đi ngắm trăng không?” 
“Hả?” Tôi ngửa cổ nhìn lên bầu trời đen kịt, trời khá trong, ít mây với một vầng trăng 16 treo lơ lửng vừa tròn vừa sáng, đẹp không ta siết. Tôi chẳng nghĩ ngợi nhiều, gật mạnh đầu. 
Cường đưa tôi lên một cây cầu, ở đây rất thoáng đãng, gió thổi không quá mạnh, đủ để người ta dâng trào cảm xúc. Tôi vịn tay lên thành cầu nhìn không gian bao la phía trước, cả con đường bên dưới đang tỏa ra ánh sáng lung linh nhờ đèn đường. Đứng ở đây, những con đường phía dưới giống như một dải lụa đính kim cương cao cấp, xa hoa, tôi chưa từng biết những con đường ấy có thể đẹp đến thế. 
“Từ đây nhìn xuống, thành phố rất đẹp phải không?” 
Tôi quay sang nhìn Cường, thì ra cậu ta cũng đang nghĩ như tôi. Tôi gật đầu: “Ừ, nhưng đây không phải quê 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-me-trinh-trang/536624/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.