Thầy Tàu nhíu đôi lông mày nhìn Kha chăm chú, cả ngày hôm nay ông đã suy nghĩ để rồi bây giờ ông quyết định nói với Kha tất cả mọi chuyện. Nhìn khuôn mặt chất phác, hiền lành xen kẽ đôi chút mệt mỏi của Kha sau một ngày làm việc mệt nhọc. Tuy nhiên đôi mắt đó vẫn ánh lên tia hi vọng bởi đằng sau sự cố gắng đó Kha biết ở nhà đang có một gia đình nhỏ đang đợi anh.
Khẽ tiến lại gần Kha thầy Tàu nói:
— Kha này, cậu có thể ra ngoài nói chuyện với tôi một chút được chứ..?
Kha cười đáp:
— Dạ được chứ, nhưng giờ bên ngoài trời tối nhiều muỗi lắm. Có chuyện gì ông cứ nói ở đây cũng được, nhà có ai đâu..?
Thầy tàu lắc đầu, ông tiếp:
— Nếu cậu muốn biết trong nhà này đang xảy ra chuyện gì thì đi theo tôi.
Thầy Tàu bước đi trước, Kha ngơ ngác nhìn Tư không hiểu chuyện gì. Tư cũng cúi mặt không dám nhìn thẳng mặt Kha vì Tư biết thầy Tàu sắp nói với Kha điều gì. Kha đi theo thầy tàu ra bên ngoài, thấy ông đứng ở một đoạn cách khá xa ngôi nhà Kha vội chạy đến hỏi:
— Có chuyện gì mà ông phải đi ra tận đây mới nói được thế..?
Thầy Tàu nhìn Kha thở dài kẽ đáp:
— Tôi có điều này muốn nói với cậu, nhưng chỉ sợ cậu không tin. Mà chắc chắn cậu sẽ không tin, tuy nhiên tôi vẫn sẽ nói vì nó liên quan đến tính mạng của cậu. Cậu biết tôi làm nghề gì chứ..?
Kha gật đầu trả lời:
— Tôi cũng nghe bác Phúc nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-me-quy/581362/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.