Ôg Tư đưa mắt nhìn chúng tôi một loạt rồi cười bí hiểm:
— Vẫn đang thắc mắc mẹ quỷ là ai phải không..? Chẳng phải nãy giờ đã xuất hiện rồi đấy thôi, còn con mèo…nó không phải ma, cũng chẳng phải quỷ…Khà…khà…khà.
Tôi chỉ gật đầu không dám hỏi gì thêm, ông Tư tiếp:
— Bây giờ mấy đứa tụi bây sẽ biết mẹ quỷ là ai.
Sau khi nuốt ực một hơi hết chén rượu, sau cái điệu cười khà khà vừa nãy khuôn mặt ông Tư đăm chiêu trở lại tiếp tục câu chuyện. Sau khi ông Phúc ra về, Tư nhìn thầy Tàu có điều gì đó hơi khác. Ông nhìn xung quanh nhà một lượt rồi khẽ hỏi Kha:
— Cho người lạ như chúng tôi ở thế này, lại còn là người bị dân làng truy bắt cậu không thấy sợ à..? Dân làng gọi tôi là thầy bùa ma quỷ đấy..?
Kha vừa rót nước mời thầy Tàu vừa đáp:
— Nếu như bác Phúc đã đứng ra nói thì dù hai vị có là ai tôi vẫn vui vẻ chấp nhận. Hơn nữa bác ấy còn lấy cả vợ con ra thề độc, đủ biết bác ấy tin tưởng, kính trọng hai vị như thế nào. Trong làng này ai nói sao cũng được nhưng chỉ duy bác Phúc nói là tôi không bao giờ nghi ngờ.
Rót nước xong Kha mới nhớ ra hai tay thầy Tàu không cử động được vì vết thương nặng, Tư vội cúi xuống bưng nước cho sư phụ, Tư hỏi Kha:
— Sao anh lại tin tưởng ông Phúc như vậy..?
Kha mỉm cười đáp:
— Bác ấy là ân nhân của gia đình tôi, năm mẹ tôi chết đất đai nhà cửa bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-me-quy/581360/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.