Tư gật đầu vâng dạ rồi lại đội mũ che mặt đi theo chủ nhà đến nghĩa địa cuối làng. Giữa trưa trên con đường đất đầy nhấp nhô những viên đá cuội hai người đàn ông lấm lét bước đi về phía cuối làng, nơi có những hàng bạch đàn trải dài hai bên. Thời tiết se lạnh, những cơn gió khẽ thổi qua khiến Tư có chút rùng mình. Đi bộ được cũng khá tốn thời gian, đứng trước lối vào khá tiêu điều, Tư ngap lập tức có một cảm giác lạ lạ, dường như cơ thể Tư có chút gì đó thay đổi. Và rồi Tư nghe thấy giọng của sư phụ văng vẳng bên tai:
“ Đừng…bước…vào….vội..”
“ Bắt….đầu…từ…bây….giờ…ta…sẽ…điều khiển..con.”
Vậy là chuyện thầy Tàu yểm bùa Ngải lên người Tư để sai khiến là có thật, Đang ngơ ngác không biết bắt đầu từ đâu thì ở dưới cánh đồng có một ông bác cũng phải tầm 50 tuổi bước từ trong ngôi nhà lá đi ra gọi với lên trên:
— Hai người đi thăm mộ đấy à..? Cứ vào đi nhé…Tôi đang ăn dở bát cơm…
Người chủ nhà đi cùng với Tư ( ông Phúc) vẫn đang bối rối thì Tư ( lúc này đang là thầy Tàu) chạy xuống bên dưới cánh đồng gọi theo:
— ́y ấy….bác ơi cho cháu hỏi chuyện một chút…Bác cứ ăn cơm xong đi đã..
Ông bác quay lại cười:
— Vậy hai người cứ ngồi ngoài bàn uống nước đợi tôi một chút, cũng xong rồi đây…Có mỗi mình nên nhanh thôi.
Ngôi nhà tranh vách đất nằm trên bãi đất giữa cánh đồng ven đường khá tồi tàn, chẳng có đồ vật gì ngoài bộ bàn ghế đặt ngoài sân, gọi là sân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-me-quy/581340/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.