Hạ Lan nhìn Cố Lưu rồi thở dài.
“Chuyện của tụi nhỏ không gượng ép được đâu bà, cứ để tụi nó tự quyết định.”
Hạ Lan mỉm cười, nắm lấy tay Lục Mỹ Đình.
“Tiểu Bối nhờ vào con, tội nghiệp cháu gái bà, mẹ nó bỏ đi khi nó còn nhỏ, bố nó dù có yêu thương đến đâu cũng không thể khỏa lấp được thiếu thốn trong lòng nó, mọi việc bác nhờ vào con.”
Cô mỉm cười, đặt bàn tay còn lại lên bàn tay Hạ Lan.
“Bác cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Bối.”
Cạch.
Cửa phòng mở ra, Cố Thiên Sơn cùng Tiểu Bối đi xuống lầu. Anh đã vội cất lời.
“Tiểu Bối muốn chơi với cô, tôi nói mãi vẫn không chịu ngủ.”
Tiểu Bối xà vào lòng Lục Mỹ Đình, một tiếng thốt lên làm cả nhà điêu đứng.
“Mẹ!”
Tiểu Bối ôm chầm lấy cô, cô sững người, không chỉ cô mà cả gia đình đều sững người lại.
Tiểu Bối hiện tại vô cùng ỷ lại vào Lục Mỹ Đình, nên cảm giác vô cùng thân thiết.
Lục Mỹ Đình nói nhỏ vào tai Tiểu Bối.
“Sao con lại gọi mẹ chứ, con phải gọi là cô Mỹ Đình biết chưa, con nói như vậy mọi người sẽ hiểu lầm đó.”
“Không, con không muốn đâu, con chỉ muốn gọi cô là mẹ thôi, mẹ ơi!”
Mục Mỹ Đình ngước mặt lên nhìn Cố Thiên Sơn, anh cũng không biết nói gì, im bặt.
Hạ Lan bây giờ mới mỉm cười hỏi Cố Thiên Sơn.
“Con trai, mẹ thấy hai con rất hợp nhau, Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-me-hop-dong-cua-con-gai-toi/3000087/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.