Chương trước
Chương sau
Hạ Lan nhìn Cố Lưu rồi thở dài.

“Chuyện của tụi nhỏ không gượng ép được đâu bà, cứ để tụi nó tự quyết định.”

Hạ Lan mỉm cười, nắm lấy tay Lục Mỹ Đình.

“Tiểu Bối nhờ vào con, tội nghiệp cháu gái bà, mẹ nó bỏ đi khi nó còn nhỏ, bố nó dù có yêu thương đến đâu cũng không thể khỏa lấp được thiếu thốn trong lòng nó, mọi việc bác nhờ vào con.”

Cô mỉm cười, đặt bàn tay còn lại lên bàn tay Hạ Lan.

“Bác cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Bối.”

Cạch.

Cửa phòng mở ra, Cố Thiên Sơn cùng Tiểu Bối đi xuống lầu. Anh đã vội cất lời.

“Tiểu Bối muốn chơi với cô, tôi nói mãi vẫn không chịu ngủ.”

Tiểu Bối xà vào lòng Lục Mỹ Đình, một tiếng thốt lên làm cả nhà điêu đứng.

“Mẹ!”

Tiểu Bối ôm chầm lấy cô, cô sững người, không chỉ cô mà cả gia đình đều sững người lại.

Tiểu Bối hiện tại vô cùng ỷ lại vào Lục Mỹ Đình, nên cảm giác vô cùng thân thiết.

Lục Mỹ Đình nói nhỏ vào tai Tiểu Bối.

“Sao con lại gọi mẹ chứ, con phải gọi là cô Mỹ Đình biết chưa, con nói như vậy mọi người sẽ hiểu lầm đó.”

“Không, con không muốn đâu, con chỉ muốn gọi cô là mẹ thôi, mẹ ơi!”

Mục Mỹ Đình ngước mặt lên nhìn Cố Thiên Sơn, anh cũng không biết nói gì, im bặt.

Hạ Lan bây giờ mới mỉm cười hỏi Cố Thiên Sơn.

“Con trai, mẹ thấy hai con rất hợp nhau, Tiểu Bố cũng rất yêu thương Mỹ Đình, và Mỹ Đình cũng vậy, mẹ thấy hay là…”

Bà chưa nói hết câu Cố Thiên Sơn đã xua tay.



“Mẹ à, không phải vậy đâu, cô ấy chỉ là bảo mẫu cho Tiểu Bối thôi, chuyện này sao có thể chứ.”

Cố Lưu nói chêm vào.

“Con trai, nếu có như vậy thì không cần phải giấu đâu, bố mẹ sẽ tổ chức lễ cho hai đứa, Mỹ Đình cũng rất ngoan, bố mẹ rất thích nó, hai con đến được với nhau, bố mẹ cũng rất vui lòng.”

Nhìn bố mẹ cứ liên tục khẳng định làm cho Cố Thiên Sơn thấy khó xử vô cùng, Lục Mỹ Đình vội vàng lên tiếng.

“Hai bác hiểu lầm rồi, cháu và cậu Cố đây chỉ là người làm và người thuê thôi, Tiểu Bối rất đáng yêu, cháu rất thích con bé, còn về vấn đề cậu Cố đây, cháu chưa hề nghĩ đến.”

Cố Thiên Sơn cũng nói thêm vào.

“Có cả hợp đồng nữa đây này, hôm nào mang đến cho bố mẹ xem, còn tiến thêm một bước, con thấy bây giờ không phải lúc đâu, bố mẹ đừng có làm mai mối gì cho con nữa, con có thể một mình nuôi Tiểu Bối.”

Cố Thiên Sơn liên tục giải thích, không để cho hai người bọn họ hiểu nhầm, càng không muốn bọn họ suốt ngày đưa phụ nữ về làm mẹ Tiểu Bối.

Cố Lưu và Hạ Lan nhìn nhau, cả hai không nói gì thêm.

Cố Thiên Sơn ngồi xuống ghế sô pha, nâng tách trà nóng trên tay. anh nhìn sang Lục Mỹ Đình, lại bắt gặp ánh mắt của cô đang chăm chăm nhìn anh.

“Còn cô nữa, sao không nói gì cả, bộ cô muốn..”

Hạ Lan biết con trai đang nói gì, liền đụng nhẹ vào tay.

“Cố Nhi, con nói gì vậy, thôi chuyện đó không cần nói nữa đâu, mẹ tin rồi, mẹ cũng sẽ không mai mối gì nữa tùy con quyết định mọi chuyện.”

Lục Mỹ Đình vẫn im lặng, cô kéo lấy Tiểu Bối ngồi xuống ghế sô pha.

“Cô Mỹ Đình, cô không muốn con gọi là mẹ thì Tiểu Bối sẽ không gọi nữa, cô ra ngoài chơi với con đi.”

Tiểu Bối vừa nói vừa kéo lấy tay Lục Mỹ Đình.

Cô nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc tơ xuống mượt của Tiểu Bối.

“Được rồi, để cô dẫn con đi.”

Lục Mỹ Đình nhìn sang bố mẹ Cố Thiên Sơn.

“Thưa hai bác con đưa Tiểu Bối ra ngoài một lát.”

“Được rồi con đi đi.” Hạ Lan nói giọng niềm nở.

Tiểu Bối nắm lấy tay cô chạy về phía cửa, ríu rít chuyện trò. Tiểu Bối cùng cô đi ra ngoài vườn hoa chơi, trong phòng khách, không khí lại chùng xuống, căng thẳng vô cùng.

Cố Thiên Sơn đứng dậy, mặt lạnh nhạt.

“Con lên phòng nghỉ ngơi đây.”

“Đứng lại.” Cố Lưu gằn giọng, ông đặt hai tay lên gối, nhìn vào cậu con trai của mình.

Anh từ từ quay lại, mặt vẫn thản nhiên vô cùng.

“Nếu là chuyện lúc nãy thì con đã giải thích rõ ràng rồi.”

Cố Lưu nhìn vào anh, vẻ mặt nghiêm nghị, hai bố con giống hệt nhau.

“Con với Mỹ Mỹ đã làm xong thủ tục ly hôn rồi chứ?”



“Bố chuyện này cứ để cho con lo đi.”

Cố Lưu đứng dậy, chỉ tay vào con trai.

“Mày dứt khoát với nó đi, đừng có mong chờ loại người đó nữa, bố biết mày vẫn đang tìm kiếm nó nhưng nhà này không cần thứ con dâu đó, nó có trở về, tao cũng không cho bước chân vào đây, rõ chưa?” Cố Lưu nói giọng run run.

Hạ Lan thấy hai bố con khá căng thẳng liền đứng dậy vuốt lấy tay chồng.

“Thôi mà ông, chuyện đó con nó biết cách mà, ông đừng mắng nó nữa. Còn Cố nhi, bố lo nên mới nặng lời như vậy.”

“Thưa bố mẹ con lên lầu nghỉ ngơi.”

Cố Thiên Sơn quay lưng đi lên lầu.

Cố Lưu tức giận đỏ mặt.

“Đứa con trai này thật làm ta tức chết mà.”

“Thôi mà ông, rồi con nó cũng hiểu thôi.”

Cố Thiên Sơn nghe thấy chuyện này liền cảm thấy bực tức, anh đập mạnh cửa.

“Mỹ Mỹ chết tiệt.”

Ở dưới vườn hoa, hai cô cháu chuyện trò với nhau rất vui vẻ, trời đã sẩm tối, cô dắt Tiểu Bối đi vào nhà.

“Nào, Tiểu Bối ngoan, con chơi có vui không.”

“Dạ, vui lắm ạ, cô Mỹ Đình kể chuyện rất hay, còn dạy cho con rất nhiều thứ.”

Hạ Lan gật gù nhìn Lục Mỹ Đình tỏ vẻ hài lòng.

“Để con đưa Tiểu Bối lên phòng tắm rửa.”

“Ừ, con đi đi.”

Hạ Lan nhìn cô đi lên lầu, mỉm cười nhìn theo, rồi quay sang nói với Cố Lưu.

“Mỹ Mỹ mà được như nó thì Tiểu Bối đỡ phải khổ ông nhỉ, tội nghiệp con bé, thiếu thốn tình cảm của mẹ.”

Cố Lưu thở dài.

Trời đã sẩm tối, Lục Mỹ Đình đưa Tiểu Bối xuống ăn cơm, trong tiệc tối, có một vị khách lạ mà cô không biết tên, cô nhìn anh rồi mỉm cười, gật đầu.

Hạ Lan đã vội vàng giới thiệu:

“Đây là Cố Thiên Huy, cháu trai của Cố Thiên Sơn.”

“Chào Thiên Huy.” Lục Mỹ Đình thấy cậu cũng trạc tuổi nên chỉ xưng tên cho phải phép.

Cố Thiên Huy mỉm cười đáp lại.

“Chào chị, chị là?”

“Tôi là Lục Mỹ Đình, là bảo mẫu của Tiểu Bối.”



Tiểu Bối nhanh nhảu tiếp lời.

“Cô Mỹ Đình tốt bụng lắm, còn kể chuyện rất hay nữa.”

Cố Thiên Huy vuốt mái tóc của Tiểu Bối, giọng điệu tinh nghịch.

“Vậy hả Tiểu Bối, vậy là hôm nào phải nhờ cô Mỹ Đình kể cho nghe

mới được.” Anh vừa nói vừa nhìn sang phản ứng của Mỹ Đình.

Cố Thiên Huy vừa nhìn cô đã thấy có cảm tình, gương mặt thanh tú, đường nét sắc bén.

Lục Mỹ Đình mỉm cười, gắp thức ăn vào cho Tiểu Bối.

“Ừm hứm.” Cố Thiên Sơn tằng hắng.

Cố Thiên Sơn đỏ mặt, nhìn hai người nói chuyện vui vẻ thân mật, anh lại có cảm giác hơi lạ.

“Hai người quen nhau sao? Thân mật quá vậy?”

Cố Thiên Huy mỉm cười, nhìn cậu mình.

“Con mới gặp chị lần đầu mà, chị ấy vừa đẹp lại vừa tốt bụng.”

“Có vậy sao, cậu không nhận ra đấy.”

“Anh…” Lục Mỹ Đình biết anh đang chọc tức mình liền phản kháng.

Cố Thiên Huy cười lớn:

“Cậu thật biết nói đùa.”

Một lúc sau, khi mọi người đã ăn xong, chỉ còn Lục Mỹ Đình, Cố Thiên Sơn áp sát vào tai cô.

“Đừng có suy nghĩ gì quá trớn với cháu tôi.”

“Anh… tôi đến đây vì công việc thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.