Chương trước
Chương sau
Một lúc sau, nhân viên phục vụ đã đem món ăn lên cho Bạch Chấn Hưng và Lục Mỹ Đình.

“Xin lỗi đã để hai vị đợi lâu. Món ăn để của hai vị đã được dọn lên bàn. Mời hai vị dùng món và thưởng thức.”

Bạch Chấn Hưng và Lục Mỹ Đình dùng món trong vui vẻ.

Trong khi Lục Mỹ Đình và Bạch Chấn Hưng đang thưởng thức bữa trưa tại quán, Cố Thiên Sơn và nhóm của anh đã đến quán và ngồi ở một góc xa, từ đó quan sát mọi chuyển động của Bạch Chấn Hưng và Lục Mỹ Đình.

Cố Thiên Sơn không thể giấu được sự căng thẳng và không hài lòng trong ánh mắt của mình. Anh lắng nghe những tiếng cười và âm thanh từ bên trong quán, cảm thấy không thoải mái với sự gần gũi của Lục Mỹ Đình và Bạch Chấn Hưng. Anh quan sát từ xa, mặc dù trái tim anh đau khổ nhưng anh không thể rời xa, muốn biết thêm về mối quan hệ giữa hai người.

“Chúng ta ngồi ở đây đi!”

“Sếp Cố, anh có muốn dùng một chút rượu không?”

Các thành viên trong nhóm Cố Thiên Sơn cũng đang chú ý đến những diễn biến trong quán. Họ giao tiếp với nhau qua hành động và ánh mắt, trao đổi những suy nghĩ và lắng nghe về tình hình hiện tại.

Cố Thiên Sơn cố tình lấy bảng menu với ý định che đi mặt mình, không để Lục Mỹ Đình nhìn thấy. Anh cảm thấy không thoải mái với tâm trạng hiện tại và muốn giữ cho cảm xúc của mình được bình thường. Tuy nhiên, những người đi chung với Cố Thiên Sơn nhận ra ý định của anh.



Nhóm của Cố Thiên Sơn phát cười và tạo ra những tiếng nói nhí nhảnh. Họ biết rằng Cố Thiên Sơn đang cảm thấy không thoải mái và muốn tìm mọi cách để làm trêu chọc anh. Những lời chào mời đầy hài hước và tình cảm đã làm cho không khí trở nên vui vẻ và thoải mái hơn.

“Anh Cố, sao lại che mặt như vậy? Anh không muốn cô Lục nhìn thấy anh ở đây sao?”

“Anh Cố, hay là để tôi sang mời hai người họ một ly.”

Nhóm của Cố Thiên Sơn cùng cười và tạo ra một không gian vui vẻ, tạo cơ hội cho anh thư giãn và quên đi những suy nghĩ khó chịu. Dù vậy, bên trong Cố Thiên Sơn vẫn cảm thấy bị căng thẳng và lo lắng, nhưng anh cố gắng giữ bình tĩnh và tham gia vào những trò đùa.

Trong không khí vui vẻ và thoải mái của buổi ăn trưa, gió bất ngờ thổi mạnh làm bay tóc của Lục Mỹ Đình tứ tung. Bạch Chấn Hưng, nhận ra, anh có ý định dùng tay chỉnh tóc lại cho cô. Bạch Chấn Hưng muốn giúp Lục Mỹ Đình có trải nghiệm thoải mái hơn và trông thật tươi tắn.

Tuy nhiên, trước khi Bạch Chấn Hưng kịp thực hiện ý định của mình, Cố Thiên Sơn bất ngờ xuất hiện và ngăn cản anh ta. Cố Thiên Sơn cảm thấy không vui khi thấy Bạch Chấn Hưng đang có những cử chỉ thân mật với Lục Mỹ Đình. Anh ta không muốn Bạch Chấn Hưng lại gần người phụ nữ mình yêu thương.

“Đủ rồi, không cần anh đụng vào tóc của cô ấy!”

Cố Thiên Sơn nói với giọng khá cứng rắn và kiên quyết.

“Cố Thiên Sơn, anh đang làm gì vậy?”

Bạch Chấn Hưng hỏi một cách bất ngờ và khó hiểu.

Cố Thiên Sơn nhìn chằm chằm vào Bạch Chấn Hưng, ánh mắt anh tràn đầy quyết tâm và khó đoán. Cố Thiên Sơn lạnh lùng nói.

“Tôi không nghĩ rằng công việc này cần thiết.”

Lục Mỹ Đình rất bất ngờ khi nhìn thấy Cố Thiên Sơn xuất hiện ở đây.

Cố Thiên Sơn tức giận và căng thẳng đối đầu với Bạch Chấn Hưng. Ánh mắt của anh đầy nghiêm trọng và mặt anh đỏ ửng.



“Anh nói có thể xen vào chuyện của tôi sao? Tôi không cho phép ai đụng vào Lục Mỹ Đình!”

Cố Thiên Sơn nói với nặng nề, tràn đầy sự quyết đoán.

Bạch Chấn Hưng, mặc dù không ngờ tới trước sự tức giận của Cố Thiên Sơn, nhưng anh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Anh nhìn thẳng vào mắt Cố Thiên Sơn và đáp.

“Tôi không có ý định can thiệp vào cuộc sống của Lục Mỹ Đình. Chúng tôi chỉ là bạn, và tôi chỉ muốn giúp đỡ cô ấy trong những lúc cần thiết.”

“Mặc dù là gì đi nữa. Tôi cũng không muốn ai đụng vào vợ của tôi. Tôi nhắc lại cho anh Bạch đây nhớ, Lục Mỹ Đình chính là vợ của tôi. Mong anh hiểu và tránh xa cô ấy ra.”

“Anh Cố, anh đừng hiểu lầm.”

Sự căng thẳng của Bạch Chấn Hưng và Cố Thiên Sơn đã khiến cho không gian ở đây trở nên đáng kinh ngạc. Mọi người xung quanh đều cảm thấy bị căng thẳng và không chen vào cuộc tranh cãi này. Họ chỉ ngồi im lặng, dõi theo màn đối đầu căng thẳng giữa Cố Thiên Sơn và Bạch Chấn Hưng.

Lục Mỹ Đình cảm thấy mơ hồ và không biết phải làm gì trong tình huống này.

Lục Mỹ Đình không nhịn được cười khi nhìn dáng vẻ ghen tuông của Cố Thiên Sơn. Cô nhấp nháy mắt và cố gắng giấu đi cảm giác vui sướng trong lòng. Trong khi đó, Cố Thiên Sơn vẫn giữ vẻ mặt nghiêm trọng và căng thẳng tột độ.

Lục Mỹ Đình vui vẻ và hỏi anh.

“Anh ở đây làm gì vậy? Đối tác của anh có chuyện gì sao?”

Cố Thiên Sơn nhăn mặt.

“Họ đột ngột hủy cuộc họp, anh được một vài người giới thiệu đến đây để thưởng thức món ăn.”

Lục Mỹ Đình phì cười, Cố Thiên Sơn chắc đang nghĩ Lục Mỹ Đình là đứa con nít lên ba tuổi. Anh nghĩ cô sẽ tin lời anh nói.

“Ồ, thật sao? Vậy anh ngồi xuống dùng bữa cùng em và anh Bạch được chứ?”

“Anh không ngồi cùng mâm với những người biết người ta đã có chồng vẫn còn muốn có tình cảm.”

Lục Mỹ Đình cảm nhận được tình yêu và sự quan tâm chân thành từ Cố Thiên Sơn, cô cảm thấy lòng và mỉm cười.

Trong khi đó, những người xung quanh nhìn thấy sự việc này không khỏi bất ngờ và thích thú. Một vài người hay trêu chọc và đùa giỡn với Cố Thiên Sơn về sự ghen tuông của anh. Truyện Võng Du

“Haha, Cố Thiên Sơn, anh trông thật hài hước khi ghen tuông đó.”

“Anh thật tình cảm đó, không chỉ ghen tuông mà còn muốn canh chừng từng bước đi của cô ấy.”

Cố Thiên Sơn nhìn về phía hai người đang nhiều chuyện, một ánh mắt sắc bén đang nhìn về phía họ.

“Các người rảnh rỗi quá rồi nhỉ?”

Cố Thiên Sơn không tức giận cũng không vui, anh nắm tay Lục Mỹ Đình rời khỏi quán.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.