Lục Phán Phán không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, click mở bài hát nghe.
“Đánh hạ mễ, oa thanh cầm, đình đỉnh ai sein ni.” *
(Editor: Ai nhận ra đây là bài gì hay ý nghĩa của nó thì góp ý cho mình với nhé, mình không chắc lắm huhu)
Giai điệu quen thuộc vừa vang lên, Lục Phán Phán xoa xoa lỗ tai.
“Đánh hạ mễ, oa thanh cầm, cẩu sao ai sei tây.”
Nghe đến câu thứ hai, Lục Phán Phán liền rời khỏi giao diện âm nhạc, đối mặt với di động vừa phát ra đoạn nhạc ấy, ngây ngốc trong phút chốc.
Nói như thế nào được nhỉ, cô nên tôn trọng sở thích của mỗi người, không thể chỉ bởi vì một bài hát mà có thành kiến với người ta.
[ Lục Phán Phán ]: Thật dễ nghe 【 nhe răng 】
[ Lục Phán Phán ]: Tôi vừa xem thời khoá biểu của cậu, sáng mai cậu không có tiết học, sau khi huấn luyện buổi sáng kết thúc thì tới văn phòng tôi đi, tôi muốn tâm sự với cậu.
Nói chuyện tâm sự, cả ngày chỉ biết nói chuyện, nói chuyện sinh tình chị có chịu trách nhiệm không?
Cố Kỳ trở mình, nhấn mấy chữ trên di động.
[ Cố Kỳ ]: Sáng mai tôi định xin nghỉ, chị tìm đội trưởng nói chuyện đi.
[ Lục Phán Phán ]: Sao vậy? Ốm à? Nghiêm trọng không?
Khóe miệng Cố Kỳ nâng lên một độ cong khó phát hiện, đang định đánh chữ, đã thấy đối phương gửi một tin mới.
[ Lục Phán Phán ]: Muốn xin nghỉ thì mang đơn khám cho tôi.
Cố Kỳ: “……”
Cuối cùng Cố Kỳ mang phiếu báo danh tọa đàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-mau-tinh-lai-di/162065/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.