Ngày hôm qua ở phố ẩm thực, câu cuối của Lục Phán Phán nói với Cố Kỳ là: “Ngày mai đến sớm một chút nha”, vì thế Cố Kỳ đúng 7 giờ 20 liền có mặt ở câu lạc bộ bóng chuyền.
Cửa lớn đóng, nhưng lại không khóa, bên trong còn có tiếng người nói chuyện.
Cố Kỳ từ khe cửa nhìn thoáng qua, Ngô Lộc đứng đưa lưng về phía cậu, trước một đám người mặc đồng phục đội bóng, lớn tiếng nói gì đó.
Cố Kỳ đang do dự có nên đẩy cửa đi vào hay không, liền thấy phía trước có một bóng người quen thuộc đi tới.
Cậu lập tức quay đầu, hướng một phương khác đi đến.
Hôm nay cũng là lần đầu tiên Lục Phán Phán chính thức ra mắt đội bóng chuyền nam.
Cô cố ý mặc một chiếc sơ mi trắng cùng chân váy bút chì, làm chính mình thoạt nhìn giống như già đi, nhưng buổi sáng gió lớn, cái mùa này vẫn còn hơi lạnh, cho nên cô lại mặc thêm một chiếc áo khoác mỏng.
7 giờ 30 phút, Lục Phán Phán đã đến trường đại học.
Sân thể dục còn ướt dầm dề, Lục Phán Phán dọc theo đường đi không thấy mấy người, cho nên người từ rừng cây nhỏ đi tới, mặc một chiếc áo khoác thể thao màu đỏ - Cố Kỳ càng đặc biệt dễ thấy.
Cô từ xa vẫy tay, sau đó đứng tại chỗ chờ cậu đi tới.
“Sớm như vậy sao?”
Cố Kỳ gật đầu.
Lục Phán Phán lại nhìn phía sau cậu: “Tại sao cậu lại đi từ bên kia tới? Có đường tắt sao?”
“Ừm.” Cố Kỳ bình tĩnh gật đầu, “Đi thôi.”
Hai người hướng cửa lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-mau-tinh-lai-di/162060/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.