Bóng lưng tràng trai ấy rồi đi thật nhanh chóng tôi cười nhạt vốn đã sớm đưa ra quyết định dọn dẹp xong tôi lên trên phòng thu xếp mọi đồ đạc dù lòng không nỡ. Tôi đi rồi sẽ có một người tốt hơn. Có lẽ thời gì gian sẽ khiến anh dần quên đi tất cả. Tôi không nhắn tin chỉ viết lại cho anh một bức thư coi như lời từ biệt.
Có lẽ tôi sẽ trở về quên để thăm lại mộ mẹ thời gian trôi qua nhanh quá đã bao năm rồi chưa trở lại trốn thân sinh. Nơi ấy không niềm vui nhưng mẹ tôi nằm lại đó. Trước khi chết muốn bà được yên nghỉ tại nơi thật thoải mãi nhất. Chẳng biết hiện tại nơi đó ra sao có khi nào người nhà đó đã biết đến…
Kéo vali rồi khỏi nhà tôi cắt đứt mọi liên lạc với người thân bạn bè xung quanh kể cả Bác Minh Vương cắt đứt tất cả. Nhìn lại căn nhà lần cuối đây là nơi chấp chứa bao kỉ niệm của tôi và anh ấy bây giờ tôi đi rồi mong sau này anh sống thật tốt vậy thôi.
_____________________________________________
Tối muộn Bác Minh Vương trở về căn hộ tối đen như mực không có một ánh đèn. Biết chắc có chuyện chẳng lành hắn chạy vội lên nhà mặc kệ trời tối đen như mực vấp ngã trước thềm nhà đầy đau đớn vẫn gượng dậy chỉ mong điều mình nghĩ không sảy ra. Điện nhà được bật sáng Bác Minh Vương ngó hết mọi nơi trong nhà không thấy bóng dáng Bùi Doãn Hy đâu, có lẽ muộn vậy đã đi ngủ trước rồi, chạy vội lên phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-mang-hy-vong-song/3538557/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.