Thời gian trôi qua thật nhanh chỉ mấy chốc qua vài ba câu chuyện vặt vãnh giữa hai người đã tới nơi.
Trước cổng bệnh viện y dược thành phố G. Đây là lần thứ hai sau lần đó khi cô biết rõ về tình trạng sức khỏe của mình, những tưởng như sẽ chẳng bao giờ đặt chân quay lại nơi cũ có ai ngờ nói trước bước không qua.
“Đến nơi rồi, Trưa em tự bắt xe về chị còn phải qua chăm sóc lão nhà nữa, ây chẳng biết bao giờ tỉnh” Đang nói thì khéo mắt Du Mĩ dơm dớm nước nghĩ đến người đang nằm bất động trên giường bệnh phải chuyển dịch mỗi ngày để níu vớt sự sống.
“Không sao, Chị cứ về đi trưa em tự bắt xe cũng được, làm phiền chị rồi”
“Không sao giúp được em là chuyện tốt”
“Bye bé iu của chị”.
“Bye chị”
Hai người tạm biệt nhau rồi ai đi đường nấy. Lần nữa bước chân vào đây cô với con người trước kia như hai bản đối lập. Sự sống bây giờ đáng chân quý biết mấy, vì có người đó nên thế giới này không còn màu đen ảm đạm.
Là bệnh viện cũ, phòng khám cũ và dĩ nhiên cũng sẽ là bác sĩ cũ. Vừa thấy người suất hiện là Bùi Doãn Hy. Người bác sĩ đã không khỏi cảm thấy vui mừng cuối cùng thì cô cũng chịu đến đây điều chị, chỉ là bệnh tình đã lâu thời gian này không biết tiến triển đến mức nào…
Sau khi làm xong một loạt các thao tác thủ tục xét nghiệm cuối cùng vẫn là vô phương cứu chữa tế bào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-mang-hy-vong-song/3517056/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.