Tiệc tàn kết thúc sau một buổi làm việc mệt mỏi trời cũng đã ngã về khuya bây giờ đã rất muộn rồi, sắp bước qua hắn ngày mới. Theo dòng người ra về từng chiếc xe lớn nhỏ được lướt qua ánh mắt Bùi Doãn Hy âm trầm hôm nay sẽ chẳng ai đón nữa. Mà bình thường thôi thế này cũng chẳng xa lạ mọi khi mà chẳng vậy vẫn đi bộ một mình về nhà chẳng cần ai đón đưa. Có lẽ đã quen với sự quan tâm của người nào đó, quên mất chính bản thân mình đang đứng ở vị trí nào.
Đồng hồ đã điểm 23 giờ 54 phút Bùi Doãn Hy cuối cùng cũng đã về đến nhà đôi chân lúc này có phần đau nhức lâu không đi bộ xa vậy rồi. Hôm nay thật trống trải cả căn trung cư rộng lớn cũng chỉ có mỗi mình cô, Bác Minh Vương không về. Tiệc tuy đã tàn nhưng công việc vẫn chất đống ở địa vị càng cao nỗ lực càng phải nhiều có những ngày bận rộn đến nỗi chẳng ngủ nổi một giấc.
Sau khi đã tắm xong Bùi Doãn Hy mệt mỏi mà nằm lên chiếc giường mềm mại. Mắt cố khép lại để chìm vào giấc ngủ muốn chuyện hôm nay sẽ chôn vùi trong kí ức những thật khó chằn chọc suốt đêm vẫn không thể ngủ nổi. Quả nhiên người ta nói chẳng sai muốn quên đi những thứ khiến bản thân phân tâm hay đau lòng thật khó. Bùi Doãn Hy đã suy nghĩ cả một đêm đến dạng khoảng 4 giờ sáng cô nghe thấy tiếng xe đỗ trước nhà, hắn về rồi chắc mệt mỏi lắm…Dù sao cũng không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-mang-hy-vong-song/3516832/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.