Nghe đến 2 từ Thịnh Hoa đã khiến cho Bùi Doãn Hy phải nán lại cô kéo lấy tay Bác Minh Vương như muốn dừng lại một chút.
“Đợi một chút đã mấy phút thôi” Ánh mắt ấy hướng lên phía màn hình lớn trong lòng tràn đầy sự vui mừng, cuối cùng Thịnh Hoa cũng đến ngày tàn. Quả báo đến muộn nhưng nhất định sẽ đến. Đã là thứ không tốt thì trường tồn lâu dài là chẳng hề xứng đáng nó càng đứng lâu chỉ tổn thêm hại người.
Được ví như một nơi giải trí có tiếng, cái mác ấy trang trọng thật nhưng bên trong lại thối nát hà tiện đến đáng sợ. Đã từng là trốn cũ nương thân từng trải, may mắn trước cám dỗ áp bức cô vẫn là cô không bị cái xấu che mờ mắt. Thoát khỏi nó rồi mới thấy được tương lai phía trước nó sáng lạn ra sao. Nghĩ lại việc làm trước kia là không hề hối hận quả thực là một quyết định đúng đắn.
Nếu lúc đó chịu khuất phục thì đã chẳng có Bùi Doãn Hy của bây giờ, danh tiếng, thực lực đều có dựa vào chính sức bản thân đi lên.
Hôm nay tâm trạng tốt môi khẽ cười cô quay người lại, vậy có lẽ xem đủ rồi thứ muốn thấy cũng đã thấy trong lòng hả dạ “Minh Vương về thôi”
Ra đến trước cửa cô vô tình va phải một người phụ nữ đang hớt hải chạy vào khiến cho nhất thời không dữ được thăng bằng mà ngả người ra phía sau may mắn được Bác Minh Vương quàng tay qua eo mà đỡ lấy còn người kia thì không tốt như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-mang-hy-vong-song/3513768/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.