Ngồi trong xe ánh mắt Bùi Doãn Hy luôn hướng ra bên ngoài như tìm kiếm thứ gì đó.
- Cô sao vậy.
- Không sao anh đừng để ý chỉ là tâm trạng hôm nay không được tốt.
Cô trả lời Bác Minh Vương Một cách đầy hời hợt, vẻ mặt lạnh tanh không cảm súc dường như câu nói vừa cất ra cũng chỉ là những lời nói qua loa cho có.
Bác Minh Vương nhìn Bùi Doãn Hy trầm ngâm rồi thở dài có lẽ hắn cũng hiểu cô lúc này cần có sự yên tĩnh. Cảnh vật mang tâm trạng cơn mưa như khoảng lặng gợi nỗi buồn.
Không khí trong xe yên ắng chẳng ai cất lên dù chỉ là một lời nói mỗi người làm một việc chẳng liên quan đến nhau ngồi ở đây như hai kẻ xa lạ có thân thuộc nhưng cũng chẳng phải quen.
Một lúc sau ánh mắt Bùi Doãn Hy có phần dao động mà trùng xuống khéo môi khẽ cười nhạt chứa vài phần trâm biếng có lẽ là cười chính bản thân mình một con người cố chấp ôm chấp niệm mãi chẳng thể quên. Vẫn luôn là vậy mỗi lúc có mưa đến ánh mắt lại không tự chủ được mà hướng ra làn mưa rơi tầm tã chỉ mong muốn một điều duy nhất có thể tìm kiếm bóng hình lẻ loi ấy trong mưa. Nhưng có lẽ là không thể cũng chỉ là một chấp niệm người đã đi sao còn có thể gặp.
Đầu hơi nghiêng sang một bên Bùi Doãn Hy quay lại nhìn Bác Minh Vương vẻ mặt vẫn đang nghiêm túc mà cầm tay lái.
- Bác Minh Vương tôi hỏi thiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-mang-hy-vong-song/3500687/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.