Dù biết sinh lão bệnh tử là điều con người ta không thể tránh khỏi nhưng cái cảm giác mất đi một người mà bản thân quý trọng, nó quả thực là mất mát vô cùng lớn.
Nắm lấy đôi bàn tay đã lạnh của mẹ, bản thân cô vẫn là không kìm được nước mắt mà gục mặt vào người bà khóc nức nở. Phải mất một lúc sau khi các nhân viên y tế đến để nhận xác đi hỏa táng cô mới tách ra khỏi bà.
Nhìn người mẹ nuôi đã nuôi nấng mình suốt 8 năm qua được người ta che phủ bằng tấm vải trắng rồi đưa đi mà cô đứng thẫn thờ cảm giác mất đi một người quan trọng dù có trải qua bao nhiêu lần đi nữa nó vẫn rất đau.
Tại sao vậy?
Tại sao những người mà cô yêu thương quan tâm đều mắc bệnh mà ra đi kia chứ?
Không! cô không muốn!
Hơn ai hết cô hiểu cái cảm giác mất đi người thân nó đau đớn đến nhường nào.
Cô không muốn người khác cũng phải chịu nỗi đau như mình, muốn cứu vớt những mảnh đời bất hạnh muốn kéo dài sự hạnh phúc ấy khi còn có thể.
Thứ duy nhất để cô có thể thực hiện được điều đó là bản thân phải có năng lực, Chỉ có năng lực thì bản thân mới có thể làm những điều mình muốn.
Sau ngày hôm đó hằng ngày ngoài việc học ra thời gian rảnh của cô hoàn toàn là không có.
Để có thể trả tiền học phí và sinh hoạt sau mỗi buổi học cô luôn phải lao đầu vào những công việc bán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-mang-hy-vong-song/3500668/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.