Nàng và Bác Minh Vương đã phạm sai lầm lớn như vậy tiên đế đồng ý tha mạng cho một người đã là điều vô cùng tốt rồi.
"Tiên đế cảm ơn ngài đã hiểu"
Bùi Doãn Hy nhìn người mình yêu trước mặt mà trái tim đau đến tột cùng, có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng nàng được nhìn thấy hắn.
Thật đáng tiếc!
Nàng không hối hận, Không hối hận vì những điều mình đã làm ngày hôm nay.
"Minh Vương mong chàng sống thật tốt, sống cho cả phần ta"
"Vĩnh Biệt!..."
"Ta không hối hận khi yêu chàng"
Nước mắt trực trào rơi xuống nàng nở nụ cười thật tươi thay cho lời từ biệt.
Thân thể nàng dần tan biến thành từng mảnh nhỏ rồi biến mất hoàn toàn - Hồn Phi Phách Tán -
"Doãn Hy..... Không"
Bác Minh Vương gào thét trong tuyệt vọng, nhìn người mình yêu cứ thế mà hồn phi phách tán Hắn cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.
Rõ ràng là người đang ở ngay trước mắt nhưng bản thân hắn lại lực bất tòng tâm.
Thật vô dụng! Hắn đúng là một kẻ thất bại?
Mất đi nàng hắn như sụp đổ hoàn toàn.
Đối với hắn nàng là tất cả, nàng đi rồi hắn cũng chẳng thiết tha cái gì nữa..
"Tiên đế tại sao?..... Tại sao ông lại đối xử với bọn ta như vậy? "
"Tại sao chứ?..."
"Ta với nàng ấy vì cái tiên giới này đã hy sinh, cống hiến hết mình"
"Ha!."
"Cuối cùng đổi lại được gì? "
"Ta và nàng ấy chỉ đem lòng cảm mến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-mang-hy-vong-song/3500665/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.