Chương trước
Chương sau
Đột nhiên những người trên quân hạm đều vội vàng hẳn lên, vốn dĩ là Georgia có thể tự do hoạt động nay bị hạn chế khu vực đi lại, Thầy dạy chương trình học là Lâm Chấn cùng Đàm Thăng Duy cũng đổi thành hai nhân viên đội hậu cần
Từ khi biết thân phận quân nhân của đoàn người Bạch Mao Quái mỗi lần đi học Georgia đều sẽ giả bộ như không nghe không thấy gì cả, hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh không hỏi nhiều, hiện tại thân phận của cậu là kẻ được thu lưu, mọi người đối xử với cậu rất tốt đó là bởi vì thiện tâm của họ, nếu bản thân vì thế mà không biết trời cao đất dày làm xằng bậy, vậy thì không hay.
Các Thầy mới đều là những người lớn tuổi tính tình tốt, dạy học thật sự rất tận tâm, thấy Georgia học mau lại ngoan, tâm sinh yêu thích, liền dạy rất nhiều, tận lực cùng cậu nói nhiều một ít về sinh hoạt bình thường của cư dân Liên Bang, trước tiên muốn cho cậu có một ấn tượng đại khái đối với bên ngoài, tương lai có thể dung nhập xã hội càng tốt.
Georgia đối với việc này thực cảm kích, vì để hồi báo ý tốt của họ cậu liền bắt đầu ở trong phạm vi cho phép của họ mà giúp đỡ làm một ít việc vặt, tỷ như hỗ trợ dùng người máy dọn dẹp rửa sạch khu vực riêng, phòng học, phòng bếp phân phối nguyên liệu nấu ăn, hỗ trợ vận chuyển đồ vật bảo dưỡng khí giới.
Tiểu bối cần mẫn lại ngoan ngoãn rất dễ dàng được mọi người yêu thích, thực nhanh Georgia đã cùng những người bộ hậu cần quen thuộc, ngày thường ngứa tay cậu sẽ làm những món đồ chơi nhỏ đưa cho một đám người. Như thế lại qua mấy ngày, sau đó tại bộ hậu cần cũng đột nhiên lu bu công việc Georgia ở trong bếp phòng tạp vật, bị một ông lão đầu tóc hoa râm kêu lại
"Nghe nói sức lực của cậu rất lớn?"
Ông lão một mặt nghiêm túc dò hỏi, tuy rằng vừa mới nhìn thấy cậu khiêng người máy giúp việc dọn dẹp mà một người không thể khiêng dậy nổi, nhưng trong mắt vẫn mang theo nghi vấn cùng hoài nghi đánh giá cánh tay của cậu.
Georgia dùng tay áo xoa xoa cái trán, làm tóc mái vốn dĩ nhu thuận sát dính vào nhau, không chút nào để ý đến tầm mắt hoài nghi của ông lão, cười gật gật đầu:
"Đúng vậy, sức lực của cháu rất lớn, ông ơi có yêu cầu chuyện gì cần cháu hỗ trợ sao? Đúng lúc cháu đang rảnh ạ."
Lão nhân bị cậu kêu một tiếng "Ông ơi" kêu đến da mặt trừu động, trên dưới quét mắt liếc cậu một cái, ý bảo cậu đi cùng mình:
"Có đồ vật yêu cầu cậu dọn dẹp, đi cùng ta."
Georgia lên tiếng, quay đầu lại chào tạm biệt những người trong phòng bếp khu tạp, vui vui vẻ vẻ mà đi theo ông lão rời đi.
Mọi người trong phòng bếp: "......"
Trời ạ! Bộ quản lý cơ giáp Ông Nhậm như thế nào chạy tới phòng bếp đòi người? Bộ quản lý khuân vác những đại hình khí giới đâu, hỏng rồi à? Không ngờ lại đi yêu cầu một đứa trẻ khuân vác đồ vật? Người làm việc?
Không khí lặng im hai giây, bếp trưởng mang Georgia đến đây do dự một chút, đề nghị nói:
"Nếu không chúng ta đi theo Nhậm lão nhân nói rõ, đem kiều (?) về?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó đồng thời lui về phía sau một bước, điên cuồng lắc đầu -- không không không, không nên trách bọn họ không có nghĩa khí, đòi người từ Ông Nhậm có phải là ngại bọn họ sống quá lâu sao? Kiều (?) đáng yêu như vậy, hẳn, hẳn là sẽ không bị khi dễ.
"Kia......"
Bếp trưởng lau lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, cắn răng:
"Buổi tối tôi cho kiều (?) nhiều hơn một cái thịt thăn!"
Mọi người: "......"
Georgia theo ông lão bước vào khu vực trước nay mình chưa từng đến bây giờ, bên đường phải qua hai máy yêu cầu chứng minh xoát thân phận sau đó mới có thể vào, trên đường đi còn bắt gặp được vài vị quân nhân nghiêm túc đi ngang qua, lúc này rốt cuộc cũng tới, nơi này so với quảng trường hiến tế của tộc Người Lùn còn muốn lớn hơn.
"Thật là lợi hại......"
Cậu trong đại sảnh nhìn xuyên qua đám người hướng tới nơi xa nơi đặc các loại dụng cụ cùng đài công tác với đống lớn linh kiện rơi rụng, đôi mắt lóe đến gần như muốn phát sáng
Những linh kiện này, nếu cậu không nhận sai hẳn là đều từ trên cơ thể những người kim loại khổng lồ, cũng chính là hủy đi trên người cơ giáp! Cái hình dạng bộ khớp khuỷu tay kia cậu tuyệt đối không nhận lầm! Còn có cái kia đủ bộ --
"Câm miệng, mau đi theo ta."
Ông lão mở miệng, đánh gãy sự cảm thán của cậu.
Georgia hoàn hồn, vội theo ông lão đi vào, đôi mắt lại không chịu khống chế nhìn khắp nơi.
Rất nhiều người, còn có các loại người máy ở trong đại sảnh, nhân loại xử lý một ít việc vặt, từ hành động của mọi người có thể thấy hẳn là hợp tác kiểm tra đo lường tính năng linh kiện. Trong đại sảnh không tính là an tĩnh, thanh âm dụng cụ, tiếng người, cùng tiếng kim loại va chạm hỗn hợp thành một mảnh, lại có một loại mỹ cảm hài hòa kỳ quái tràn ngập trong đó, phảng phất tất cả mọi thứ ở nơi này trời sinh nên như thế.
Cậu nhớ tới cái lò tinh luyện của những tộc nhân Người Lùn chăm chỉ làm việc, trong lòng một cổ hào khí dâng lên -- giống, đều giống nhau, sự nhiệt tình đối với máy móc cùng sáng tạo giống với loại tình yêu thương! Cậu cảm thấy tự hào khi bản thân nhiệt tình yêu thương đối với máy móc!
Trong không khí ẩn ẩn truyền đến một ít nhân tố năng lượng kỳ quái, cậu đè ép cảm xúc kích động lại, cẩn thận phân biệt, lại lần nữa kinh ngạc.
Không ngờ là tinh thần lực! Không ngờ nơi mọi người đang công tác tất cả đều phóng xuất ra tinh thần lực, mà không phải giống đoàn người Bạch Mao Quái, sinh hoạt ngày thường sẽ đem tinh thần lực tập trung chặt chẽ khóa lại trong thân thể, tận lực không để nó thoát.
Lúc trước Lâm Chấn đã nói với cậu, nếu tùy tiện đem tinh thần lực thả ra bên ngoài cơ thể là một loại hành vi rất thất lễ và là hành động nguy hiểm, nhưng ở trong đại sảnh, mọi người lại hoàn toàn không có cố kỵ, đều tự do mà đem tinh thần lực phóng ra!
Mà lúc này cậu cũng phát hiện, tinh thần lực mỗi người đều là mỗi cảm giác khác nhau có ôn hòa, có hoạt bát, nhưng phần lớn đều là nhiệt tình vô hại.
"Đi lên."
Thanh âm của ông lão lần nữa truyền đến, cậu lưu luyến không rời mà thu hồi tầm mắt, đi theo ông lão đi lên trạm giàn giáo tại góc đại sảnh.
Bắt đầu dâng lên, cảnh tượng trong đại sảnh theo tầm nhìn lên cao, càng thêm toàn diện khắc ở đáy mắt, bên cạnh là hàng cơ giáp màu xám đứng thẳng cũng lộ ra, cậu càng thêm kích động, lỗ tai hưng phấn đến thẳng run.
"Đi cùng ta."
Ông lão thu hồi tầm mắt đang quan sát cậu, ý bảo cửa trên vách tường ở giữa đại sảnh.
Georgia vội vàng đuổi theo, thỉnh thoảng quay đầu lại phía sau, tâm ngứa vô cùng.
Hai người trên hành lang đi vào gian phòng sâu nhất, ông lão dùng chứng minh thân phận để mở cửa, ông bước vào sau đó chỉ vào trong góc một cái linh kiện thật lớn gần như đụng đến trần nhà, nói:
"Giúp ta dọn cái dụng cụ kia."
Vừa nói vừa chỉ chỉ linh kiện cách đó không xa
Georgia lập tức hiểu rõ nguyên nhân ông lão gọi mình đến đây -- linh kiện quá lớn, phòng quá hẹp, không gian khuân vác không lớn, không thích hợp dùng nút không gia còn rất dễ hư hao dụng cụ, khí giới lớn không thể tiến vào, khí giới nhỏ lại không thể chứa được trọng lượng của linh kiện, để những người khác đến thì vóc dáng quá cao bế linh kiện sẽ không thể đứng thẳng vậy thì không thể sử dụng sức lực, cậu tương đối lùn, nhưng thật ra lại vừa vặn.
Từ phương diện nào đó mà nói, trong tình huống vừa vặn có thể đem linh kiện như này khá là xấu hổ, cũng coi như là rất lợi hại.
Cậu vén tay áo, không nói hai lời tiến lên, tìm điểm dùng lực nhẹ nhàng bế linh kiện lên nhẹ nhàng đặt dụng lên trên sau đó vỗ vỗ tay, cười nhìn về phía ông lão:
"Ông ơi, cháu đã dọn xong rồi còn có cái nào khác muốn hỗ trợ không ạ?"
Ông lão không dấu vết giấu đi đôi mắt trợn tròn, lông mày nhăn lại muốn giãn ra xua tay nói:
"Không có, nhưng hiện tại ta không rảnh đưa cậu đi ra ngoài, cậu ngồi ngốc một hồi đi."
Nói xong lập tức đi đến trước dụng cụ bắt đầu ghi chép số liệu linh kiện.
Georgia ngốc một hồi, nhớ tới khóa huấn luyện hôm nay tạm thời bị hủy bỏ, ngoan ngoãn tìm cái góc ngồi xuống, lấy ra một món đồ chơi cơ giáp làm được một nửa vùi đầu vào làm, cố gắng không quấy rầy đến ông lão.
Ông lão thấy cậu như thế, lông mày giật giật, đem lực chú ý lôi trở lại trên linh kiện.
Sau một hồi kiểm nghiệm linh kiện thì đã qua một giờ, cơ giáp mini trong Georgia dần dần thành hình.
"Cho ta xem."
Thanh âm của ông lão đột nhiên vang trên lên đỉnh đầu, tay Georgia run lên, cánh tay của cơ giáp mini vốn đang tốt liền rớt trên mặt đất.
"Cánh tay lại thành như vậy, kỳ cục!"
Ông lão răn bảo cậu một câu, khom lưng nhặt cánh tay cơ giáp, cầm ở trong tay thưởng thức một chút, nhìn về phía cậu hỏi:
"Là cậu tự làm sao? Lấy tài liệu từ đâu ra, công cụ cùng ma cụ?"
Georgia sửng sốt, thành thật trả lời:
"Chú ở Phòng bếp cho cháu một ít máy móc hư thay thế linh kiện, công cụ luyện thanh khiết* ( sạch sẽ) là anh người máy quản lý cho cháu mượn dùng."
Mà ma cụ đương nhiên là không có, tất cả linh kiện của món đồ chơi đều là cậu dùng cây búa chiếu theo hình ảnh quang não mà đấm ra, đó chính là kiến thức cơ bản của Người Lùn.
Ông lão không nói gì, đem cánh tay còn cho cậu, lại nhìn kỹ thân mình của cơ giáp mini, ý bảo có thể dẫn cậu rời đi, không nói thêm nữa câu nào nữa.
Georgia cất cơ giáp mini đi, không biết ông ấy không nói lời nào là có ý gì, có chút thấp thỏm
"Bộ khớp xương chân thay đổi trục sai rồi."
Cuối cùng lúc đứng hành lang trước cửa yêu cầu giấy thông hành lão nhân đột nhiên mở miệng, sau đó đem đẩy cậu đi, vô tình mà đóng cửa lại.
Georgia lảo đảo hai bước quay đầu lại nhìn? không hiểu ra sao gãi gãi tóc, ngừng hai giây, xoay người
hướng tới phòng mình.
Rất nhanh đã đến giờ ăn cơm chiều, trên hành lang bắt đầu có nhiều người đi lại, Georgia cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, cọ vào đề duyên (?) trở về đi.
Khi quẹo vào khu hành lang E1, cậu mơ hồ nghe được thanh âm của Bạch Mao Quái, ánh mắt sáng lên, nghĩ có phải đối phương đến đây nhìn cậu, bước chân vội nhanh hơn chạy hướng tới nơi thanh âm phát ra
"Chử nguyên soái, ngài tổng thống rất nhớ đến ngài, tinh lọc dịch phát nhật tử rất nhanh là tới ngài vẫn luôn không quay về, mọi người thực lo lắng."
Một người trẻ tuổi mặc một thân quân trang màu trắng, diện mạo tuấn tú tuổi trẻ, nam nhân ôn hòa nói, trong giọng nói nghe ra sự quan thực thành khẩn.
"Cảm ơn hạng thượng giáo quan tâm, nhưng mà tình huống của tôi mọi người đều biết, uống nhiều tinh lọc dịch hay không uống đều giống nhau, dù sao cũng sẽ không khởi sắc gì."
Biểu cảm Chử Dung thật bình tĩnh trả lời, ngữ khí lại cổ quái làm người khác vừa nghe liền muốn chột dạ
Người được xưng là hạng thượng giáo hiển nhiên chính người chột dạ nhất, tươi cười trên mặt hắn nhạt nhòa đi vài phần liền dời đề tài, hỏi:
"Nghe nói ngài bắt được một đám trộm quặng? Loại việc nhỏ như thế sao có thể phiền ngài tự mình động thủ chứ, tìm người có chức vụ tương ứng xử lý là được rồi."
"Cho nên tôi rất là cảm ơn hạng thượng giáo đã đến."
Chử Dung khinh phiêu (?) trả lời một câu.
Hạng thượng giáo sửng sốt, qua vài giây mới phản ứng lại ý của Chử Dung, người kia bị đưa tới xử lý "Việc nhỏ" "Tương ứng với chức vụ trong công việc", thiếu chút nữa không duy trì được phong độ muốn đánh cho Chử Dung một quyền.
Hạng Huy đường đường là một người thừa kế ưu tú, là cháu nội duy nhất của một trong tứ đại nguyên soái của Hạng gia ở Liên Bang, là nhân tài ưu tú nhất của quân bộ, không ngờ phế vật không có tinh thần lực này dám đem hắn so sánh với quân nhân cơ sở? Khó trách mỗi lần trưởng bối trong nhà nhắc tới Chử Dung liền bày ra bộ dáng muốn đem hắn chặt ra tám khúc, trưởng bối bị hắn chọc giận, đáng lắm!
Chử Dung lạnh nhìn bộ dáng hắn tức giận muốn phát hỏa nhưng lại không thể phát tác với mình, đột nhiên đuôi lông mày vừa động, sau đó nhíu mày, sắc bén hướng tới nơi nào đó chuyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng -- thời gian này Ngốc Mao Kê không đi huấn luyện, tại sao lại ở trên hành lang chạy loạn!
Georgia theo thanh âm tìm tới liếc mắt một cái liền thấy được thân ảnh cao lớn quen thuộc, nét mặt biểu lộ tươi cười vừa mới chuẩn bị chạy tới, đột nhiên đã bị đối phương nghiêng đầu lãnh trầm nhìn qua, sợ tới mức bước chân cũng dừng lại, hậu tri hậu giác* (Hậu tri hậu giác” là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm.) phát hiện bên người đối phương còn có một người diện mạo xa lạ, tâm tư vừa chuyển vội xoay người trốn.
Hạng Huy cũng nghe thấy thanh âm, vừa mới chuẩn bị quay đầu, đã bị Chử Dung nghiêng người chặn mất tầm mắt, sau đó không thể hiểu được mà đụng vào bờ vai của hắn.
Chử Dung ác nhân cáo trạng trước, lạnh giọng nói:
"Hạng thượng giáo, hình như anh đối với tôi có chút bất mãn?"
"Đương nhiên không phải!"
Hạng thượng giáo lập tức phản bác, lực chú ý bị dời đi, sườn vượt bước ra tránh ra một chút, đã quên chuyện phải xem sự bắt đầu nói sang chuyện khác, ý đồ đem không khí kéo trở về -- lần này hắn mang theo nhiệm vụ mà tới, cũng không dám thật sự cùng Chử Dung xé rách mặt.
__________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn trở lại tới hề hai cái địa lôi! Cảm ơn Double,, StillIce, thành thảo gạo, một văn tiền, học hôm kia đồng cùng dung luật luật địa lôi! Ái các ngươi moah moah =3=
PS: ︿(⊙v⊙)︿
__________________________________
Có một số đoạn m không bt nghĩa là gì nên m sẽ đánh dấu (?) hoặc là bí quá hóa liều chém gió luôn =)),mong các bạn thông cảm sau này m sẽ sửa lại. M nhớ là m đã sửa xưng hô "ta - ngươi" rồi mà nhưng khi kiểm tra lại thì thấy nó vẫn y nguyên =.= vs lại có một số từ được các bạn nhắc nhở m đã sữa lại nếu thấy chỗ nào chưa đúng hoặc chưa được sửa các bạn hãy nhắc nhở m nhé cảm ơn rất nhiều.
__________________________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.