Không một ai nhúc nhích. Cẩn Tri vỗ vai Trang Xung ra hiệu anh ta cùng mình tạm thời lánh mặt, để lại không gian cho mấy người lâu ngày gặp lại.
Lúc đi ra ngoài cửa khoang tàu, cô vô thức quay đầu, thấy Ứng Hàn Thời cúi xuống, đặt tay lên vai hai người đàn ông.
Anh nói, đàn ông không nên rơi lệ. Vào thời khắc này, liệu anh có đong đầy nước mắt hay không?
Cẩn Tri và Trang Xung ngồi ở phòng nghỉ. Trang Xung hỏi:”Cô có thấy phản ứng của họ hơi mãnh liệt quá mức không?”
Đúng là Cẩn Tri cũng có cảm giác này. Cố nhân lâu ngày gặp lại phải vui mừng mới đúng, nhưng ba người kia lại tỏ ra vô cùng bi thương.
Trang Xung nói tiếp:”Hơn nữa, Cố Tế Sinh, đám quân nổi loạn, những người này đều tưởng Ứng Hàn Thời đã chết. Tại sao chứ?”
Im lặng vài giây, Trang Xung lại mở miệng:”Điều này chứng tỏ, Ứng Hàn Thời từng gặp đại nạn nên mọi người mới tưởng anh ấy không còn tồn tại trên cõi đời này nữa.”
Cẩn Tri giật mình. Thỉnh thoảng, Trang Xung thể hiện sự nhạy bén hơn người. Cô chợt nhớ tới câu Ứng Hàn Thời nói với Cố Tế Sinh lúc ở núi Y Lam:”Tôi vẫn còn sống.”
Có lẽ anh đã trải qua đại nạn, đến mức thiên hạ đều tưởng anh đã chết, nên đám cấp dưới mới khóc ròng như vậy?
“Cẩn Tri!” Ứng Hàn Thời xuất hiện ở cửa ra vào, mở miệng gọi cô, ánh mắt thấp thoáng ý cười:”Tôi mời hai người qua làm quen với các đồng liêu của tôi.”
Cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-lang-gieng-cua-anh-trang/1919608/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.