Chương trước
Chương sau
Buổi sáng nắng đẹp, Tiêu Khung Diễn ngồi trước máy tính, chăm chú xem hàng trên trang mua sắn Tmall. Ứng Hàng Thời cầm tách trà nóng, đứng bên bức tường kính, lặng lẽ ngắm nhìn hồ nước bên ngoài.

“Boss, em đã đặt mua rất nhiều đồ cho bọn trẻ.” Tiêu Khung Diễn lên tiếng.

“Được.”

“Em còn mua cả đồ chơi phát triển trí tuệ nữa. Chắc bọn trẻ và Tiểu Sinh sẽ thích.” Giọng anh chàng người máy nhỏ dần.

Ứng Hàng Thời im lặng. Một lúc sau, Tiêu Khung Diễn lẩm bẩm: “Còn nữa, em đã gọi cho Tiểu Tri ba cuộc điện thoại, mời cô ấu đến nhà mình chơi, nhân tiện tìm hiểu nguyên nhân dẫn đến khả năng biết trước tương lai của cô ấy. Nhưng lạ một nỗi, lần nào cô ấy cũng kêu bận, tạm thời chưa đến được.” Anh ta nói rụt rè: “Em cảm thấy, hình như Tiểu Tri đang né tránh em. Nhưng em đâu có làm chuyện gì khiến cô ấy không vui?”

Ứng Hàng Thời lặng lẽ dõi mắt ra mặt hồ nước lấp lánh ánh nắng, trong đầu hiện lên hình ảnh hôn cô tối hôm trước.

“Là tôi… tôi đã gây ra một số chuyện với cô ấy.” Anh nói.

Tiêu Khung Diễn mở to mắt: “Anh đã xin lỗi cô ấy chưa?”

Ứng Hàng Thời lặng thinh. Tiểu John làm sao mà biết được, việc anh muốn và nên làm đâu phải là xin lỗi.

“Tiểu John, hôm nay tôi sẽ đi đón cô ấy về đây.” Anh mỉm cười.

Tiêu Khung Diễn vỗ tay hoan hô.

Vào giờ nghỉ trưa, thư viện rất yên tĩnh. Cẩn Tri nằm úp xuống bàn, đang chìm trong giấc ngủ. Cô mơ thấy mình ngồi trong một căn phòng tràn ngập ánh nắng, viết đi viết lại hai chữ cái “SD”. Khi viết hai chữ này, tâm trạng cô tựa như sẽ trở nên hào hứng hơn. Không biết SD là gì nhỉ?

Vào một khoảnh khắc nào đó, cô giật mình mở mắt, có chút ngẩn ngơ. Trước kia, khi trong đầu vụt qua hình ảnh tương lai, Cẩn Tri thường có cảm giác này. Sau nhiều lần rơi vào tình trạng tương tự, cô càng trở nên nhạy bén và tỉnh táo hơn. Vì thế, lần ở trong thế giới do trí tuệ nhân tạo tạo ra, cô gần như lập tức có thể phân biệt đâu là hư ảo đâu là chân thực.

Mấy ngày qua, Trang Xung không còn mải mê chơi điện tử nữa. Những lúc rảnh rỗi, anh ta nhiều đĩa dạy học, đồng thời liên hệ với một số dân chơi game, kêu gọi quyên góp máy tính cũ rồi gửi đến núi Y Lam.

Nhiễm Dư đang tựa vào thành ghế tô lại son môi. Thấy Cẩn Tri tỉnh dậy, cô liền ghé sát: “Mình có một chuyện nghiêm túc muốn kể với cậu.”

“Cậu nói đi.” Cẩn Tri mỉm cười.

“Hôm qua lúc tan sở, đi ngang qua công viên bên cạnh cơ quan, nhìn thấy một người đàn ông lang thang, nhếch nhác, mình lại cảm thấy anh ta đẹp trai và có tư vị riêng mới chết chứ. Thậm chí mình còn cho anh ta một đồng nữa. Chắc chắn mình đã bị cậu và Trang Xung ảnh hưởng nên mới để ý đến người đàn ông nghèo rớt mùng tơi. Lẽ nào nhân sinh quan của mình thay đổi rồi sao?”

Cẩn Tri gật đầu: “Chúc mừng cậu đã tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình.”

“Xin cậu đấy.”

Hai cô gái đang cười nói vui vẻ, cánh cửa tự động của khu lưu trữ sách bỗng từ từ mở ra. Tiếp đó, một người đàn ông bước vào.

Cẩn Tri chưa bao giờ làm chuyện thẹn với lương tâm nhưng vào thời khắc này, cô đột nhiên cảm thấy chột dạ.

SD là viết tắt của từ Star-Drift hay còn gọi là Tinh Lưu. Chữ cái mà cô viết đi viết lại trong giấc mơ thì ra là biệt danh của người đàn ông này.

Ứng Hàn Thời đi đến bên bàn làm việc, khẽ gật đầu chào Nhiễm Dư và Trang Xung rồi quay sang Cẩn Tri: “Tiểu Tri!”

Nhiễm Dư ho khan một tiếng. Cẩn Tri như không nghe thấy, mỉm cười đứng dậy: “Anh đến đây có việc gì vậy?”

Ứng Hàn Thời không lập tức trả lời, mà đưa mắt qua Trang Xung và Nhiễm Dư. Nhiễm Dư hiểu ý, kéo Trang Xung đứng lên: “Đi thôi! Chúng ta đi dọn sách.” Trang Xung gật đầu với Ứng Hàn Thời rồi theo cô đi ra ngoài.

“Cảm ơn các bạn.” Ứng Hàn Thời nói với theo họ.

Nghe câu này, Cẩn Tri hơi hoảng hốt, nháy mắt liên tục với Nhiễm Dư nhưng cô nàng cứ mặc kệ. Trong phòng trở nên yên tĩnh, Ứng Hàn Thời nhìn cô, khuôn mặt phiếm hồng.

Trong lòng bối rối nhưng Cẩn Tri vẫn cố cất giọng điềm tĩnh: “Anh tìm em có chuyện gì à?”

“Tôi muốn mời em đến nhà hôm nay, để Tiêu Khung Diễn kiểm tra cơ thể em, xem có tìm ra nguyên nhân hay không?”

Đây cũng là điều Cẩn Tri muốn biết. Tuy nhiên… cô từ chối khéo: “Nhất định em sẽ đi. Nhưng em vừa nghỉ phé nên công việc chồng chất, hôm nay bận đến tối muộn. Khi nào xong việc, em sẽ đến nhà anh sau.”

“Tôi sẽ đợi em, muộn bao lâu cũng không thành vấn đề.” Nói xong, anh quay người đi ra ngoài.

Nhiễm Dư và Trang Xung nhanh chóng về phòng. Nhiễm Dư kéo rèm cửa sổ, quan sát bên dưới. Ứng Hàn Thời đang chắp hai tay sau lưng đứng trước toà nhà, trông rất nổi bật. Mọi người đi qua đi lại đều liếc anh một cái nhưng anh không hề có phản ứng.

Nhiễm Dư giơ ngón cái với Cẩn Tri: “Cậu giỏi lắm! Người đàn ông đẹp trai đi Porssche còn bị cậu ngó lơ. Cẩn Tri, rốt cuộc cậu do dự gì chứ? Mau nhận lời anh ta cho xong.”

Nhiễm Dư không biết đến sự tồn tại của người ngoài hành tinh. Về vụ Cố Tế Sinh, Cẩn Tri cũng chỉ kể anh ta bị kẻ xấu đả thương mà thôi.

Cẩn Tri liếc người đàn ông dưới sân, ủ rũ đáp: “Mình không có cách nào nhận lời anh ấy.”

Tầm xế chiều, các đồng nghiệp đã tan sở gần hết. Vì trước đó nói với Ứng Hàn Thời “sẽ bận đến tối muộn”, anh lại đang đợi ở cổng cơ quan nên Cẩn Tri đành ngồi lại văn phòng hơn một tiếng đồng hồ mới ra về.

Ánh hoàng hôn chiếu xuống người anh. Khi ngẩng đầu nhìn cô, gương mặt anh sáng bừng, khoé mắt ẩn hiện nụ cười.

Cẩn Tri né tránh ánh mắt của người đàn ông, thong thả đi tới: “Hôm nay em vẫn chưa xong công việc, còn phải làm thẻ đọc sách cho bọn trẻ nữa. Em định đem về nhà giải quyết nốt.”

“Không sao.” Ứng Hàn Thời lên tiếng: “Em mang đến nhà tôi, tôi có thể làm cùng em.”

Cẩn Tri không còn lý do từ chối, đành nói: “Vậy cũng được.”

Chiếc Porsche hoà vào dòng xe cộ trên đường phố. Cẩn Tri liếc qua người đàn ông, thấy anh lại đeo đôi găng tay trắng trong lúc lái xe. Tiêu Khung Diễn từng nói đây là “bệnh nghề nghiệp của ngài chỉ huy”. Khoé miệng cô bất giác cong lên.

“Tại sao anh lại mua loại xe này?” Đây là vấn đề cô thắc mắc từ lâu.

“Bởi nó là loại xe chạy nhanh nhất trên trái đất.” Anh đáp.

Quả nhiên là câu trả lời đúng theo kiểu người ngoài hành tinh.

Từ thư viện tỉnh đến ngôi biệt thự nằm ở ngoại ô của Ứng Hàn Thời cần phải đi qua nửa thành phố Giang và con sông Trường Giang. Đang là giờ cao điểm, ngay cả chiếc xe “nhanh nhất Trái đất” cũng chỉ có thể đi với tốc độ rùa bò.

Ứng Hàn Thời nhướng mày quan sát đèn đỏ. Nhưng khoé mắt anh vẫn vô thức nán lại ở người phụ nữ ngồi cạnh. Hai tay cô đang cầm chiếc túi xách đặt trên đùi. Áo len mỏng che nửa mu bàn tay, chỉ để lộ các ngón thon thả.

Ứng Hàn Thời từ từ thả cánh tay xuống, để nắm tay cô. Cẩn Tri vẫn dõi mắt ra ngoài cửa sổ, tựa như không chú ý. Nhưng vào thời khắc hai bàn tay chạm vào nhau, cô liền rời đi chỗ khác.

Ứng Hàn Thời lại thu tay về, đặt lên vô lăng. Im lặng một lúc, anh lên tiếng: “Tiểu Tri, tôi…”

“Em buồn ngủ quá.” Cẩn Tri ngắt lời anh: “Em chợp mắt một lúc, khi nào đến nơi anh gọi em dậy nhé.” Nói xong, cô quay lưng về phía anh, mí mắt từ từ khép lại.

Ứng Hàn Thời nhìn cô vài giây mới đáp: “Ừ.”

Trên suốt quãng đường, Cẩn Tri đương nhiên không ngủ nổi. Tâm trạng của cô vừa rối bời vừa mâu thuẫn. Còn người đàn ông bên cạnh không hề có động tĩnh.

Đến ngôi biệt thự của anh, Cẩn Tri vừa vặn “tỉnh giấc”. Khi hai người đi vào nhà, Tiêu Khung Diễn cầm một cái xẻng nấu, tạp dề quấn quanh bụng, đang đứng ở bậc cửa cười ngoác miệng với họ.

Nhìn thấy Tiêu Khung Diễn, Cẩn Tri nhẹ nhõm hơn nhiều. Cô tháo giày, đi tới khoác tay anh ta, “Tiểu John, lại làm phiền anh phải xuống bếp rồi.”

“Không có gì. Tôi thích nhất được làm việc nhà. Mau đi xem tôi nấu món ngon gì để đãi cô.”

Hai người khoác tay nhau đi vào bếp, bỏ mặc Ứng Hàn Thời ở bên ngoài. Anh chẳng nói chẳng rằng, xếp đôi giày Cẩn Tri vừa đã lung tung vào tủ.

Bữa tối thịnh soạn. Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn vuông. Tiêu Khung Diễn ngồi góc bên cạnh, chống cằm nhìn bọn họ ăn cơm.

“Mùi vị thế nào?” Mỗi khi Cẩn Tri gắp thức ăn, anh ta đều hỏi.

“Ngon tuyệt!” Cẩn Tri mỉm cười đáp.

Ứng Hàn Thời cũng khen ngợi, “Chú nấu rất khá.”

Tiêu Khung Diễn thốt ra một từ học của Trang Xung, “Ô dè!” nhờ có anh ta mà bầu không khí trở nên thoải mái và vui vẻ hơn, Cẩn Tri cũng không còn tâm trạng khó xử và bối rối. Tuy nhiên, mỗi khi vô tình chạm mắt Ứng Hàn Thời, cả cô và anh đều liếc đi chỗ khác.

Bữa cơm nhanh chóng kết thúc, Tiêu Khung Diễn bắt đầu nói chuyện nghiêm túc, “Tiểu Tri, lúc nãy tôi đã quét thân thể và gen của cô nhưng không có gì bất thường.” Anh ta nhún vai, “Trước đó, tự nhiên tôi còn nảy ra ý nghĩ, liệu có phải bộ não của cô đã bị người khác lắp thứ gì đó vào hay không?”

Đây là vấn đề Cẩn Tri quan tâm nhất nên cô chăm chú lắng nghe. Ứng Hàn Thời cũng buông đũa.

Tiêu Khung Diễn nói tiếp, “Nếu không phải là nguyên nhân từ bên trong thì có nghĩa là nguyên nhân từ bên ngoài.”

“Từ bên ngoài ư?”

Tiêu Khung Diễn gật đầu, “Đúng thế. Tương lai là gì nhỉ? Đó là những chuyện một thời gian nữa mới xảy ra. Cô có thể nhìn thấy tương lai, chứng tỏ bên cạnh cô tồn tại vết nứt thời không.”

Cẩn Tri giật mình. Vết nứt thời không là gì vậy?

“Nói một cách đơn giản, vì một nguyên nhân nào đó, thời gian ở cạnh cô đã bị bẻ cong. Nó không phải là đường thẳng mà cong lên nên mới xuất hiện vết nứt, khiến cô có thể nhìn thấy cảnh tượng trong tương lai.” Tiêu Khung Diễn giải thích.

Cẩn Tri không khỏi kinh ngạc. Một vấn đề thần bí, không tài nào hiểu nổi đã trói buộc cô bao năm qua lại được người ngoài hành tinh giải thích ngắn gọn như vậy.

“Hiện tượng này do nguyên nhân nào tạo thành?” Cô truy vấn.

Tiêu Khung Diễn nhún vai, “Tiểu thư của tôi, chuyện này có khả năng xuất phát từ nhiều nguyên nhân, hoặc là cô từng đến nơi mà thời gian bị bẻ cong nghiêm trọng nên mới ảnh hưởng đến cô. Hoặc giả, cô bị bức xạ bởi một nặng lượng lớn nào đó, năng lượng này sẽ bẻ cong thời gian, không gian của cô. Trong quá khứ, cô có từng gặp phải chuyện gì đặc biệt không?”

Cẩn Tri lắc đầu, nhất thời không nhớ ra điều gì đặc biệt.

Tiêu Khung Diễn mỉm cười, “Không sao cả, cô cứ từ từ suy nghĩ đi. Đối với người đế quốc Diệu Nhật chúng tôi, lợi dụng tốc độ ánh sáng để tiến hành bước nhảy không gian là chuyện thường xảy ra. Do đó, chúng tôi có thể đến nơi mà người trái đất gọi là tương lai. Nhưng cô là người đầu tiên có vết nứt thời không mà tôi gặp. Cô đúng là giỏi thật đấy.”

Cẩn Tri mỉm cười.

“Tương lai mà em nhìn thấy là thế nào vậy?” Ứng Hàn Thời hỏi.

“Rất phân tán và vụn vặt, chẳng có quy luật gì cả, cũng không biết lúc nào sẽ xuất hiện, nhiều khi rất mơ hồ. Tuy nhiên, em chỉ có thể nhìn thấy tương lai liên quan đến bản thân mà thôi.” Ngừng vài giây, cô nói tiếp, “Còn nữa, em phát hiện, em luôn nhìn thấy những sự việc chắc chắn sẽ xảy ra.”

Ví dụ, hôm Tiểu Kiệt lên núi, số phận đã định cậu bé sẽ gặp kẻ xấu. Vì vậy, cô mới mơ thấy quá trình nó bị bắt. Hay như vụ Hắc Long bắt Tiểu Kiệt giả làm con tin, trong lòng Cố Tế Sinh đã quyết, không ai có thể ngăn cản, nên cô mới nhìn thấy hình ảnh anh ta bị tấn công.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.