Buổi sáng sớm, vùng núi tương đối giá lạnh. Một cơn gió thổi qua, Cẩn Tri liền hắt xì. Ứng Hàn Thời lập tức hỏi: “Em lạnh phải không?”
Cô so vai thay câu trả lời. Anh hơi nhíu mày. Hôm nay, anh mặc sơ mi, bên ngoài là áo khoác thể thao nên không thấy lạnh. Cẩn Tri đoán, chắc chắn anh sẽ cởi áo khoác cho mình.
Nào ngờ, Ứng Hàn Thời cất giọng nghiêm nghị: “Sau này em phải tăng cường rèn luyện thân thể mới được. Nếu cảm thấy lạnh thì đứng lên vận động một lúc đi!”
Cẩn Tri lại hắt xì. Cứ tưởng người đàn ông này sẽ cho mình mượn áo nhưng anh không hề đả động tới, trong lòng cô có chút không vui. Cô liếc anh một cái: “Dù cởi áo chắc anh cũng chẳng cảm thấy lạnh đúng không?”
Ứng Hàn Thời gật đầu: “Ừ.”
“Thế thì anh cho tôi mượn đi!”
Ứng Hàn Thời sửng sốt, Cẩn Tri thản nhiên nhìn anh. Im lặng vài giây, anh quay mặt đi chỗ khác: “Được thôi.”
Anh nhanh chóng cởi áo rồi khoác lên người cô. Cẩn Tri nói cám ơn, cảm thấy hơi ngượng vì sự chủ động của mình.
Áo khoác của anh tương đối mỏng nhưng chất vải mềm mại, phảng phất còn lưu lại hơi ấm của người đàn ông, khiến cô thấy dễ chịu.
Cẩn Tri lại nhìn về phía Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung. Vài giây sau, khóe mắt cô vô tình liếc qua Ứng Hàn Thời. Anh quay đi chỗ khác, đang cởi cúc áo sơ mi.
Cẩn Tri lên tiếng: “Anh làm gì thế?”
Ứng Hàn Thời cất giọng dịu dàng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-lang-gieng-cua-anh-trang/1919583/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.