“Biết rõ là nguy hiểm...” Anh từ tốn mở miệng: “... vậy mà em còn định đi tìm tôi.”
Cẩn Tri giật mình. Tựa như bị nhìn thấu điều bí mật cất giấu trong lòng, cô cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa bối rối.
Bề ngoài, cô vẫn tỏ ra thản nhiên: “Có gì đâu. Cố Tế Sinh cũng nói rồi, chúng ta là đồng đội nên tôi sẽ không bỏ rơi anh cũng như những người khác.”
Cẩn Tri liếc anh một cái nhưng Ứng Hàn Thời không hề có phản ứng. Trên thực tế, anh đâu có để vào tai lời nói vừa rồi, bởi còn đang chú ý đến tiếng thở có chút căng thẳng và vẻ mặt bối rối của cô. Anh đột nhiên cảm thấy một cơn sóng trào dâng trong lòng.
Anh còn nhớ rõ, lúc từ khe núi quay về chỗ cũ, anh nhìn thấy cô đứng trước đám đàn ông, sắc mặt rất khó coi. Tưởng xảy ra chuyện gì, anh lập tức đi nhanh tới, kết quả nghe thấy giọng nói kiên định của cô: “Tôi đi xem anh ấy thế nào.”
Trong vũ trụ bao la rộng lớn, anh từng chinh chiến nam bắc nhưng chưa bao giờ vương vấn người nào. Trước kia, phần lớn thời gian anh đều ở trên lô cốt vũ trụ. Ngay cả những lúc chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm nhất, anh cũng không quá quan tâm và lo lắng đến người xung quanh. Không chỉ mình anh mà cả Tiểu John cũng vậy. Anh còn nhớ có lần dẫn hạm đội đi đánh đội quân mạnh gấp mười lần của Trùng tộc. Đó là một trận chiến hết sức gian nan, vậy mà khi trở về, Tiểu John
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-lang-gieng-cua-anh-trang/1919578/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.