“Đây là việc dễ như trở bàn tay, các vị không cần khách sáo.” Ứng Hàn Thời đáp. Khóe miệng Cẩn Tri hơi cong lên, lần nào anh cũng nói câu này.
Cô lại nhìn qua Cố Tế Sinh, anh ta vẫn khom lưng, thể hiện thái độ nghiêm túc. Cẩn Tri liền vỗ vai anh ta: “Anh mau đứng dậy đi!”
Cố Tế Sinh đứng thẳng người: “Coi như cô cũng có một chút dịu dàng của phụ nữ.”
Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung đều phì cười, chỉ riêng Ứng Hàn Thời chẳng có bất cứ biểu cảm nào khác. Chợt nhớ ra vẫn chưa giới thiệu mọi người với nhau, Cẩn Tri lên tiếng: “Đây là Ứng Hàn Thời, người bạn tốt của tôi. Hàn Thời, đây là Nhiếp Sơ Hồng và Cố Tế Sinh, bạn bè của tôi ở nơi này.”
Hai chữ “Hàn Thời” thốt ra từ miệng cô tựa như cơn gió ấm áp thổi qua tai, Ứng Hàn Thời liền cụp mi, gật đầu với hai người đàn ông.
Nhiếp Sơ Hồng cũng gật đầu, còn Cố Tế Sinh nheo nheo mắt.
Đúng lúc này, dưới dốc núi vang lên tiếng bước chân và tiếng gọi: “Thầy Nhiếp! Thầy Nhiếp!”
Nhiếp Sơ Hồng liền trả lời: “Chúng tôi ở đây!” Sau đó, anh nói với mọi người: “Là đội hình sự của huyện. Lần này...” Anh nhìn Ứng Hàn Thời: “Anh Ứng bắt được nhiều tội phạm như vậy, coi như giúp dân trừ hại. Lát nữa, có lẽ chúng ta sẽ phải đi đồn công an lấy lời khai.”
Đi đồn công an ư? Cẩn Tri lập tức quay sang Ứng Hàn Thời. Anh yên lặng vài giây rồi lên tiếng: “Vậy... tôi xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-lang-gieng-cua-anh-trang/1919560/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.