Lúc hai người rời phòng, Nhiếp Sơ Hồng và Cố Tế Sinhđang chờ sẵn ở bên ngoài. Một điều bất ngờ là Cố Tế Sinh đã thay sang bộ đồ thể thao màu đen. Anh ta còn đeo một khẩu súng trông rất thô sơ, cóvẻ là súng tự tạo. Nhiếp Sơ Hồng đứng cạnh, trên tay cầm cây gậy bóngchày duy nhất của trường học. Anh vừa nhét cây gậy vào ba lô vừa lêntiếng: “Tôi đã nhờ dân làng trông nom bọn trẻ rồi. Bên công an cũng phải mất một khoảng thời gian mới tới nơi, chúng ta lên núi trước.”
Cẩn Tri và Trang Xung gật đầu. Nhiếp Sơ Hồng nhìn cô chăm chú: “Lát nữachẳng biết chúng ta sẽ gặp nguy hiểm gì. Em hãy theo sát tôi, đừng đilung tung.”
Cẩn Tri đáp khẽ: “Vâng.”
Bốn người xuất phát,tiến về phía ngọn núi sừng sững nằm ở phía sau trường học. Bây giờ làbuổi sáng, ánh nắng vàng ấm áp xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống khu rừng. Cố Tế Sinh biết đường nên dẫn đầu, tiếp theo là Nhiếp Sơ Hồng, Cẩn Tri,Trang Xung đi cuối cùng.
Khu vực rừng núi đi lại khó khăn, saumột đoạn là không còn đường, chỉ có thể xác định phương hướng rồi vượtqua “chông gai” tiến về phía trước. Cố Tế Sinh dẫn đầu, miệng khôngngừng làu bàu, cho thấy anh ta khá là bực bội. Những lúc như thế này,Nhiếp Sơ Hồng mới thể hiện mặt đàn ông và tính quyết đoán của mình. Anhđeo chiếc ba lô nặng nhất, mỗi khi gặp đoạn khó đi, anh đều xông lêntrước. Ví dụ, anh leo lên vách núi rồi kéo từng người lên theo. Đến chỗcó con suối chảy xiết, anh liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-lang-gieng-cua-anh-trang/1919553/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.