Trời còn chưa sáng hẳn, mỗi phiến lá trong rừng đều u ám và lạnh lẽo. Trên núi không có đường đi, con người phải gạt cây đạp cỏ mới có thể tiến về phía trước. Trong rừng thấp thoáng hai bóng hình, một cao một thấp.
Họ tỏ ra thận trọng, dù xung quanh hoang vắng, không một bóng người nhưng họ vẫn không bật đèn pin, chậm rãi tiến từng bước, tựa như đang lo sợ điều gì đó.
Đi một đoạn, người đàn ông cao hơn lên tiếng: “Đậu Bì, bật đèn pin đi, dù sao cũng chẳng ai nhìn thấy chúng ta.”
“Điên à?” Đậu Bì cất giọng bực bội: “Người dân ở vùng núi vô cùng tinh tường. Nhỡ bị nhìn thấy, họ sẽ gọi công an cũng không biết chừng.”
Người đàn ông cao hơn phản bác: “Trên núi bây giờ làm gì có thợ săn? Bọn họ đều ra ngoài thành phố làm thuê cả rồi. Lúc đến đây, anh cũng thấy còn gì, trong làng chỉ còn lại người già và trẻ nhỏ thôi.”
Người đàn ông tên Đậu Bì gầm lên: “Hà Bì, mày mau câm miệng cho tao.”
Hà Bì lặng thinh. Hai người đi một đoạn, hắn không nhịn được lại lên tiếng: “Tôi nghe nói... vùng núi này có ma đấy.”
Đậu Bì không thể kiềm chế: “Ma cái đầu mày ấy! Đi nhanh lên, ngày mai mà giao được chuyến hàng này cho Hắc Long là chúng ta có thể phè phỡn trong mấy năm tới.”
Giọng nói của hắn vang vọng trong không gian, khiến mấy con chim nhỏ sợ hãi, bay vút lên trời cao. Hai người ngẩng đầu dõi theo chúng, không ai lên tiếng. Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-lang-gieng-cua-anh-trang/1919548/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.