“Cẩn Tri, hôm nay là sinh nhật của bố, em không gọi điện chúc mừng sao?” Thanh âm bất lực của Tạ Cẩn Hành ở đầu bên kia truyền tới.
Cẩn Tri đang ngồi trong phòng nghỉ vắng lặng của cơ quan, cất giọng lạnh nhạt: “Ông ấy là bố anh, không phải bố em.”
“Em...” Tạ Cẩn Hành vừa định nói điều gì đó, đầu bên kia vang lên tiếng động rồi Cẩn Tri nghe thấy anh trai gọi: “Bố!”
Cẩn Tri nín thở. Đầu kia truyền đến giọng đàn ông nghiêm nghị: “Anh gọi cho nó làm gì? Tôi không có đứa con gái nào như vậy. Anh mau cúp máy đi!”
Tạ Cẩn Hành: “Bố đừng...”
Cẩn Tri lập tức gác máy, ném di động xuống bàn. Ngồi một lúc, cô đứng lên, quay về bên bàn làm việc. Bây giờ là buổi trưa, mọi người đều ra ngoài, cô lặng lẽ mở ngăn kéo, cầm một tấm ảnh lên xem.
Đây là ảnh hai mẹ con chụp chung năm cô mười mấy tuổi. Trong ảnh, mẹ cô trẻ trung, xinh đẹp, thậm chí có thể nói là quyến rũ. Bà mặc áo sơ mi màu vàng nhạt, quần bó màu gạo, trang điểm nhẹ nhàng. Bà ôm vai Cẩn Tri, sắc mặt dịu dàng nhưng ánh mắt cũng thấp thoáng vẻ thanh lạnh.
Bà là tài nữ, là nhân vật đình đám ở trường đại học Giang, thậm chí có chút tiếng tăm ở thành phố Giang. Nhưng thế thì sao chứ? Gặp phải người chồng không ra gì, cuối cùng chỉ còn lại bà và con gái nương tựa lẫn nhau, hồng nhan bạc mệnh.
Vì vậy, trong cuộc đời này, nếu không tìm được người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-lang-gieng-cua-anh-trang/1919537/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.