“Ai da, lại thêm một tên rác rưởi nữa này.”
Quỷ sai nhìn trẫm rồi thở dài một tiếng. Trẫm có chút bực bội, cái tên sắp phải xuống núi đao hay nhảy vào chảo dầu rõ ràng là trẫm, sao tên đó nhìn còn rầu rĩ hơn cả trẫm nữa vậy.
Trẫm hoà nhã hỏi hắn: “Trẫm sắp vào tầng mấy vậy?”
Mã Diện rung rung sợi xích đang buộc trẫm, nói: “Không lẽ thực sự chẳng còn chỗ trống nào ư?”
Quỷ sai lại thở dài thổn thức, đáp: “Còn hỏi nữa ư, nhân gian loạn thế, những tên rác rưởi xuất hiện khắp nơi, hiện giờ đã chất đống thành hai tầng ở Huyết Trì rồi kìa.”
Trẫm giả mù sa mưa hỏi: “Trẫm chất ở tầng thứ ba cũng được đấy.” Nhưng trong lòng lại vui mừng khôn xiết. Kỳ thực trẫm chẳng cảm thấy bản thân đã phạm phải lỗi gì to tát, chỉ là một phút nghĩ không thông, một bước đi lạc lối. Nhìn tình hình này, nói không chừng không thể vào địa phủ mà bị phạt đi vào đường súc sinh làm rắn trùng chuột kiến gì đó. Luân hồi vài kiếp thì có thể trở lại làm người lần nữa, tiếp tục là một trang hảo hán rồi…
Hoặc có khi, lúc đó vẫn còn duyên phận, đương bôn ba cuộn trào nơi hồng trần lại có thể gặp lại Dao Dung lần nữa.
Trẫm nhất thời ngẩn ngơ, nghe thấy tên Mã Diện nói: “Ầy! Nghiệt hồn, chỉ vì chấp niệm mà ngươi đã phạm phải tội rất lớn, đứng trước cửa địa phủ rồi còn không chịu ăn năn à?”
Trẫm đáp: “Có lòng muốn ăn năn nhưng không thể vong tình.”
Lời nói này là thật lòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-la-yeu-quai-cua-ta/92071/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.