Xem xét kỹ lưỡng cho Toby xong, bác sỹ Kaplan ra ngoài hiên, nơi Jill đang uống cà phê, bảo nàng. "Theo tôi, ta nên chấm dứt việc chữa chạy cho Toby dưới nước. Vô ích thôi. Để tôi nói chuyện với bác sỹ vật lý trị liệu, nếu cô đồng ý!".
Jill cuống cuồng thét lên. "Không, không được?"
Bác sỹ Kaplan sửng sốt trước phản ứng của Jill, nhẹ nhàng nói. "Tôi biết cô đã từng cứu được Toby bằng cách đó. Nhưng chỉ một lần thôi. Lần này tôi sợ…"
Jill không để bác sỹ nói hết. "Chúng ta không được phép tuyệt vọng, Kaplan! Bỏ cuộc lúc này là giết luôn Toby. Anh ấy đang hy vọng biết bao".
Nhưng giọng nàng lại đầy vẻ tuyệt vọng.
Bác sỹ Kaplan định nói nữa song ông chỉ nhún vai. "Vâng, nếu cô vẫn muốn vậy, nhưng…".
"Tôi vẫn muốn vậy, và chỉ muốn vậy…"
Nhưng giọng nàng nghe không quả quyết lắm.
Tuy nhiên, nàng đã biết mình phải làm gì. Một cách chắc chắn.
° ° °
David gọi cho Jill báo tin anh có việc phải đến Madrit nên mấy ngày cuối tuần có thể không gọi được cho nàng.
"Một ngày không gọi em đã muốn chết vì nhớ anh nữa là mấy ngày". Jill nũng nịu.
"Anh cũng hơn gì em đâu, cũng nhớ em ghê gớm lắm. Em vẫn khoẻ chứ? Có gì kể được cho anh David của em nghe không, em yêu?"
Jill không nhớ được mình ăn bữa cuối cùng, ngủ giấc cuối cùng là vào lúc nào. Có cảm giác nàng yếu đến mức đi không vững nữa.
"Em vẫn khoẻ, và tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-la-trong-guong/2264816/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.