Nguỵ Thiên Thanh bị một tiếng bất thình lình ngăn cản thiếu chút nữa phá công, nghiến răng nghiến lợi nhìn chủ nhân thanh âm.
Thật đáng sợ, gân xanh trên trán nổi hết cả lên, mắt loé hồng quang, răng nghiến phát ra tiếng kèn kẹt, nhìn kiểu gì cũng thấy giống điềm báo ma vương sắp nổi giận.
“Ta, ta chỉ là muốn hỏi một chút, ngươi có, có dược cao (thuốc mỡ) hay không…” Tần Duy Ngã nuốt nước miếng, lắp bắp.
“Để — làm — gì?” Nguỵ Thiên Thanh gằn từng tiếng hỏi. Nương tử, ngươi là muốn mạng của vi phu à?
Để làm gì, đương nhiên là dùng cho hậu diện a. Tần Duy Ngã biết hôm nay chắc chắn không thể thoát thân, điều gì duy nhất có thể làm chính là để cho bản thân có thể dễ chịu một chút, nếu không, đến lúc hậu đình hoa khai mở, người xúi quẩy cũng chỉ có mình.
“Chính là để dùng cho…hậu diện.”
Hắn vẻ mặt cầu xin lại không biết nên giải thích thế nào, giãy dụa định đứng lên khỏi bàn.
“Không có!” Hắn không động thì thôi, vừa mới uốn éo một cái đã khơi thêm dục hoả vốn đang cao ngút trời của Nguỵ Thiên Thanh. Cũng không quản lời của nương tử có ý gì, y chỉ thầm nghĩ mau mau vọt vào nơi chặt chẽ y chờ đợi đã lâu, hai tay đè lại eo nhỏ của hắn, nhắm ngay tiểu cúc môn mạnh mẽ động thân.
“A! A —” Tiếng kêu thảm thiết như heo mổ lò vang tận mây xanh.
Ngươi là đồ cầm thú! Ngươi là đồ súc sinh!!! Tần Duy Ngã đau đến đổ mồ hôi lạnh, mặt tái xanh, hắn cắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-la-nuong-tu-cua-ta/83963/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.