Chương trước
Chương sau
Không phải chỉ là thành thân thôi sao! Ngoại trừ vài vị quan khách rảnh rỗi ra cũng làm gì có gì đáng sợ chứ! Tần Duy Ngã đứng ở lễ đường, nhìn mọi người tiến lên chúc mừng.

“Cung hỉ cung hỉ!!”

“Cung hỉ cung hỉ!!”

Những người quen thuộc trong trí nhớ dường như đều tới đây, một đám dáng vẻ cao hứng phấn chấn, cứ như người thành thân chính là bọn họ.

“Cung hỉ a cung hỉ!”

Là Giang Trọng? Mình nhớ rõ từ khi đi theo Nguỵ Thiên Thanh thì không còn lui tới với hắn nữa mà? Mà vào một ngày như hôm nay, người nhà mình không có khả năng mời hắn tới dự lễ, sao hắn lại tới?

“Tần huynh cung hỉ cung hỉ!!”

Oa! Sao cả tên suy thần này cũng tới vậy!! Cái mặt chình ình của Yến Văn An đúng là làm người ta vừa nhìn đã muốn nổi điên!

“Tần công tử…”

Nương a, mời cả hoạ thuỷ này tới làm gì chứ!! Tần Duy Ngã nhìn đến khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Ngưng Sơ, đột nhiên cảm thấy vô lực.

“Tần Duy Ngã, tên tiểu nhân này!!”

Ai tới cứu ta với!! Tần Duy Ngã bị Diêu Tuyết Chiêu dùng sức bóp cổ, thở không ra hơi mặt nghẹn đỏ bừng.

“Nương tử!” Nguỵ Thiên Thanh lập tức xuất hiện, cứu vớt Tần Duy Ngã.

“Ngươi chạy đi đâu!!” Dám để ta ở cùng một đám hung dữ như ác lang này.

“Ta? Đương nhiên là ta phải đi tìm bà mụ a!” Nguỵ Thiên Thanh nói rất chi là vô tội.

“Bà mụ? Ngươi đang thành thân với ta đi tìm bà mụ làm gì?” Tần Duy Ngã khó hiểu hỏi.

“Nương tử, ngươi đang nói cái gì vậy? Không phải chúng ta đã sớm thành thân rồi sao? Còn hôm nay là ngày ngươi sinh a!” Nguỵ Thiên Thanh vạn phần thâm tình nâng tay Tần Duy Ngã lên hôn.

Đã sớm thành thân…Không đúng! Ta nhớ rõ ràng hôm nay là ngày thành thân của ta và ngươi mà? Sinh? Ta có phải nữ nhân đâu mà sinh chứ?

“Duy Ngã chúc mừng con đã làm nương!!” Lưu Học Ân đứng trước mặt hắn cười trấn an.

“Đúng vậy! Con của ta à, mau sinh cho nương một thằng cháu bụ bẫm đi nào!!” Nương hắn Đan Vô Ưu hai tay chống nạnh nhìn hắn chằm chằm, rất có tư thế ‘con không sinh ta sẽ lấy mạng con’.

“Tẩu tẩu, ngươi xem! Độc Tôn đã sinh cho ta vài tiểu tâm can rồi, ngươi cũng mau sinh mấy đứa đi!!” Quản Linh Nhi cười hì hì ôm Tần Độc Tôn đi tới, vây quanh hai người là một đám nhóc chảy nước miếng đầm đìa.

“Oa —! Đệ đệ đệ sinh khi nào? Sao lắm thế!!” Tần Duy Ngã nhìn tiểu tử béo mập coi hỉ y đỏ thẫm của mình là cái khăn tay mà xài kia, không thể tin được đây đều là Tần Độc Tôn sinh.

“Đại ca huynh nói gì vậy! Con của huynh cũng không ít hơn đệ đâu đó!” Tần Độc Tôn mị nhãn chớp mắt, ‘thẹn thùng’ rúc vào ngực Quản Linh Nhi!

Oẹ! Nhìn động tác ẻo lả của Tần Độc Tôn, Tần Duy Ngã thiếu chút phun ra! Vì thế hắn tự động xem nhẹ câu cuối cùng.

Độc Tôn sao lại biến thành thế này!! Còn sinh lắm con như vậy… Mình vẫn chưa tỉnh ngủ sao? Cho nên mới mơ giấc mộng hoang đường này?

“Nương nương nương!!”

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên hắn bị vài tiếng kêu nhiệt tình doạ cho giật nảy.

Di —! Yêu —! A —! Nga —!

Mấy bé con mặc tiểu y phục màu đỏ, được Li Nhi dắt bắt đầu kéo kéo y phục của hắn.

“Nương, đệ đệ chờ không nổi rồi, người mau để nó xuất hiện đi!” Li Nhi ôm một bé con miệng còn hôi sữa, mở to đôi mắt ngập nước cầu xin.

“Đệ đệ cái gì mà đệ đệ? Còn nữa, con đang ôm con cái nhà ai đây? Hay đây cũng là của cữu cữu con? Thật là! Con còn nhỏ như thế sao ôm đứa nhỏ khác được?”

“Nương tử nói gì vậy? Đứa nhỏ này không phải là ngươi mới sinh hạ sao? Mấy đứa này cũng vầy nè! Li Nhi là ca ca, đương nhiên phải chiếu cố đệ đệ muội muội rồi!” Nguỵ Thiên Thanh đứng bên cạnh hắn, nói, “Hơn nữa, tiểu tử kia muốn ra rồi, ngươi vẫn là mau nằm xuống đi!”

Cái gì!! Ta sinh con?! Tần Duy Ngã nhìn một, hai, ba đứa nhóc đứng bên cạnh Li Nhi, đầu óc hỗn loạn rối thành một cục.

Mình…mình khi nào thì sinh lắm thế này? Vì sao mình chẳng nhớ gì cả? Nhìn nhìn Quản Linh Nhi và Tần Độc Tôn ngọt ngào như mật, lại nhìn nhìn đám nhóc xếp thành đàn bên cạnh bọn họ…Không đúng a? Độc Tôn sao lại nguyện ý sinh nhiều đứa nhỏ cho Quản Linh Nhi như thế? Thống khổ kia lớn đến nhường nào cơ chứ…

“Nương tử, ngươi đừng nghĩ nhiều, mau nằm xuống để cục cưng đi ra đi!” Nguỵ Thiên Thanh thúc giục.

Nằm xuống? Cục cưng? Đi ra? Cục cưng gì? Đi ra từ đâu cơ? Tần Duy Ngã rốt cuộc thu nhận một tin tức vô cùng quan trọng vào đầu.

“Duy Ngã, con mau nằm xuống đi! Con xem! Cục cưng sắp ra rồi!” Đan Vô Ưu mạnh mẽ ấn Tần Duy Ngã xuống giường.

Hả? Đây là lễ đường mà? Sao lại có giường? Tần Duy Ngã hoàn toàn không hiểu mô tê gì.

“Mau sinh đi!”

“Coi! Sắp ra rồi!”

“Ai nha! Bụng bắt đầu động!”

“Ra rồi! Sắp ra rồi!”

Ánh mắt mọi người đỏ bừng, không có hảo ý nhìn chằm chằm bụng Tần Duy Ngã.

Cái gì sắp ra rồi? Vì sao ai cũng nhìn bụng mình? Nơi đó có cái gì à? Tần Duy Ngã bị Đan Vô Ưu và Nguỵ Thiên Thanh sống chết đè chặt không thể nhúc nhích nổi, đành phải hơi ngẩng đầu, nhìn về phía mọi người đang dồn mắt…

Đó là cái gì? Cái nơi tròn vo này là sao? Tần Duy Ngã nhìn bụng mình cao lên một cục, hơn nữa còn ngọ nguậy ngọ nguậy, hình như có thứ gì bên trong.

“Buông ra! Buông ra!” Tần Duy Ngã đột nhiên nghĩ tới một chuyện vô cùng đáng sợ, hắn liều mạng giãy dụa, muốn thoát khỏi nơi khiến hắn hít thở không thông này.

“Nương tử, ngươi đợi một chút nữa, một chút nữa là ra rồi!!”

Không cần! Ta không muốn sinh! Không muốn —! Đáng sợ quá! Ta không muốn sinh a —!! Mắt thấy bụng mình càng ngày càng động mạnh hơn, Tần Duy Ngã bị doạ kêu khóc ầm ĩ.

“Nguỵ Thiên Thanh ta không sinh! Không sinh nữa!! Thật đáng sợ! Ta không muốn —!”

“Nương tử, ngươi nói gì vậy! Không phải đã sinh ra rồi sao?”

Hở? Nhanh như thế á? Tần Duy Ngã nghe tiếng gào khóc của mình ngưng bặt, không thể tin được cúi đầu nhìn —

Trên bụng hắn có một cái lỗ to đùng máu chảy đầm đìa, cùng một bé cưng cởi truồng nhìn giống Nguỵ Thiên Thanh như đúc đang được mọi người cẩn thận bế ra.

“Nương…” Bé cưng há cái miệng nhỏ xíu đầy máu tươi, tà ác quay về phía hắn gọi.

“A ————-!!!!”

“Con gọi hồn hả!”

Đan Vô Ưu đang lên kế hoạch ‘ngời sáng’ cho cháu trai bảo bối tương lai của mình, chợt bị tiếng kêu bất thình lình của Tần Duy Ngã doạ sợ. Bà đứng dậy, đi tới trước giường cốc đầu Tần Duy Ngã một cái.

“Nương! Con sẽ chết! Con sẽ chết!! Bụng con sẽ thủng mất!! Con sẽ chết!” Tần Duy Ngã ôm nương khóc điên cuồng.

“Chết cái đầu con! Uổng phí con là một đại phu, bụng thủng thì khâu lại là được rồi, chết cái gì mà chết!!” Đan Vô Ưu nhéo tai hắn, muốn làm hắn thanh tỉnh một chút.

Thằng nhóc ngốc này không biết rốt cuộc là giống ai, nhát gan chết đi được. Ngày thứ ba sau khi thành thân biết được mình hoài thai, nó liền ngửa mặt lên trời hô to gọi nhỏ, cứ như trời sắp sụp tới nơi, đúng là quá mất mặt!

“Đau quá a!” Tần Duy Ngã không chịu nổi thiết thủ vô địch của bà, đau khóc kêu oai oái.

“Con cũng biết đau à! Trời sáng bảnh mắt rồi cũng không biết đứng dậy đi lại nhiều một chút, chỉ biết ngủ, bụng bị thủng cho đáng đời!”

Bị đau một cái, Tần Duy Ngã cuối cùng đã thanh tỉnh. Hắn uỷ khuất nhìn nương mình, tức giận bà tuyệt không thương yêu mình tí nào.

“Vì sao nương không đi trách Nguỵ Thiên Thanh và Quản Linh Nhi! Nhi tử của nương bị người ta khi dễ, thế mà nương còn cười ha hả!”

“Ngươi nói cái gì!” Đan Vô Ưu nổi điên.

“Nếu lúc trước không phải vì ngươi ngốc, lại còn nhát gan để cho Nguỵ Thiên Thanh ăn đến một mẩu xương cũng không còn, làm hại Độc Tôn lọt vào mắt xanh của Quản Linh Nhi lúc nam lúc nữ kia, lão nương ta có phải giống như bây giờ cả ngày bị cha ngươi quở trách không? Độc Tôn thì thôi, ít ra nó còn có một chút cốt khí, hiểu được phải cố gắng. Ngươi thì sao! Ngoại trừ bỏ chạy, ngươi làm được cái gì!!”

“Con…Con…” Tần Duy Ngã nghĩ nghĩ, thật đúng là không tìm được cái gì để nói.

“Nam tử hán đại trương phu, ngươi đã ở cùng y rồi liền thành thật ngoan ngoãn cho ta, nếu rảnh rỗi tự tìm thêm việc, ta liền…” Giơ tay làm thế định đánh, thấy Tần Duy Ngã sợ hãi ôm đầu xong, bà mới thu tay về.

“Duy Ngã à, không phải nương không thương con, mà là nương vô năng vi lực (bất lực, bó tay) a!” Đan Vô Ưu hiếm có tĩnh tâm, từ ái xoa đầu nhi tử.

“Không phải nương và cha con không đánh lại bọn họ, cho nên sợ bọn họ. Mà là con và Tôn Nhi…Ai! Nếu các con không muốn, thì dù có bị bọn họ thiên đao vạn quả, người làm cha làm nương cũng sẽ che chở các con! Nhất là cha con, rõ ràng không cách nào thừa nhận thân phận đặc biệt kia của Quản Linh Nhi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ‘không phải là nàng liền không thể được’ của Tôn Nhi, ông ấy cũng không nói gì ngầm đồng ý. Con nghĩ là ông ấy không khó chịu sao? Mình có hai nhi tử, vốn là hảo nam nhi đỉnh thiên lập địa, giờ lại đều…Nỗi khổ trong lòng ông ấy, các con có hiểu được không?”

“Nương…” Tần Duy Ngã chôn đầu trên đùi Đan Vô Ưu, hối hận bản thân đã nói lời không nên nói.

“Duy Ngã à, trước khi thành thân, nương đã từng hỏi con, con có nhớ lúc ấy mình đã trả lời thế nào không?”

Nhớ chứ, sao có thể không nhớ. Từ khi con sinh ra tới giờ, người chưa từng nghiêm túc như vậy bao giờ. Người chỉ vào Nguỵ Thiên Thanh, hỏi con duy nhất một câu:

“Duy Ng ã, con c ó  h ố i h ậ n kh ô ng?”

Con nhớ rõ lúc ấy con đã suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mới khẳng định trả lời người, “N ươ ng, nhi t ử  kh ô ng h ố i h ậ n.”

“Nếu đã không hối hận, vậy thì phải sống thật tốt, đừng để nương bận tâm nữa.” Đan Vô Ưu nhéo nhéo tai Tần Duy Ngã, chính là lần này lực đạo lại rất nhẹ, rất nhẹ.

“Giờ con hối hận có được không?” Tần Duy Ngã nước mắt nước mũi tùm lum.

“Không được!!!” Bản tính hung ác của bà bắt đầu bại lộ! “Con nghĩ sinh con là uống nước chắc, muốn không sinh là không sinh được luôn!!”

“Nhưng mà sinh con đáng sợ lắm!!” Tưởng tượng đến giấc mộng ban nãy, Tần Duy Ngã bị doạ đến run run.

“Đáng sợ cái rắm, lão nương trước kia không phải còn sinh ra bốn huynh muội tụi con sao? Ta cũng có làm sao đâu!” Đan Vô Ưu thực muốn bổ đầu thằng nhỏ này ra, nhìn xem bên trong rốt cuộc có cái gì.

“Nhưng mà vạn nhất…”

“Không có vạn nhất! Con nhìn Tôn Nhi xem, không có việc gì liền đi qua đi lại rèn luyện thân thể. Con thì sao!! Không ăn thì ngủ, Li Nhi không mang theo, tướng công cũng không quản! Mặt mũi Tần gia đều bị con làm cho mất sạch!”

“Ô ô ô ô!! Con sợ xảy ra chuyện không may a!” Xác suất vạn nhất xảy ra chuyện không may cao lắm.

“Chuyện không may! Chuyện không may! Con lúc nào cũng chuyện không may! Giờ con mới có mấy tháng hả? Còn chưa hoài thai xong mà cứ như sắp sinh tới nơi, vậy mai sau biết làm thế nào! Lớn đùng rồi còn bắt nương bồi bên người, con không thấy xấu hổ à!”

Đan Vô Ưu ngoài miệng thì mắng, song trong lòng lại rất vui.

Từ khi biết hai nhi tử đều là ‘người’ của người khác, Tần Dữ Hằng thường xuyên âm tình bất định. Lần trước nghe được tin hai nhi tử đều hoài thai, ông xém chút hôn mê bất tỉnh. Tự than thở xin lỗi liệt tổ liệt tông xong, ông bắt đầu trở nên nhiệt tình với bà, thậm chí còn hơn cả lúc mới thành thân… Nghĩ đến đúng là ngượng mà, đã một bó tuổi rồi, còn ân ái triền miên như thanh niên trai tráng…

Lần này, vì an toàn của huynh đệ Tần gia, Quản Linh Nhi và Nguỵ Thiên Thanh đã bàn bạc ổn thoả, đưa hai người tới Ma cung, chuẩn bị chờ đứa nhỏ ra đời sẽ quay về Trung Nguyên. Ai ngờ dọc đường Tần Duy Ngã khóc nháo ầm ĩ, khuyên thế nào cũng không nghe, rơi vào đường cùng, Nguỵ Thiên Thanh đành phải thỉnh Đan Vô Ưu cùng tới Ma cung.

Bà vốn tưởng cả đời này mình sẽ không có cơ hội đi tới Ma cung cất giấu đầy bảo vật, nào ngờ không chỉ được Quản Linh Nhi dẫn tới tầng năm đi dạo, lại còn ở bên trong thu nạp thật nhiều tuyệt thế bí tịch bà thích, có thể nói là đời này sống không uổng rồi.

Chờ mình trở về nhất định phải doạ tướng công nhảy dựng! Nghĩ tới phương thuốc dưỡng nhan cất trong ngực, Đan Vô Ưu cười đến là gian trá.

“Ô…” Nương bất công! Tần Duy Ngã oán hận ngồi dậy. Hắn sờ sờ cái bụng hơi nhô lên, vẻ mặt vạn phần phức tạp.

—————————————

Sinh con thật đáng sợ….Cơ mà tưởng tượng cảnh Li Nhi bé một mẩu đầu búi củ tỏi bế thêm một nhóc còn bé hơn một mẩu trong lòng, hai mắt ngập nước ngẩng đầu nhìn mình….Hự!

p.s: Nốt một chương nữa là hoàn rồi nhé ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.