Ta băm ta băm ta băm băm băm băm! Tần Duy Ngã quơ con dao phay, coi thịt heo trên thớt làm nơi trút giận.
Tức chết ta! Mỗi ngày chẳng những phải nấu cơm giặt y phục, còn phải nhìn sắc mặt thối một cục của Nguỵ Thiên Thanh! Hừ! Trước kia ngoan ngoãn phục tùng ta như thế, giờ coi ta như tên hầu mà sai sử!! Mỗi ngày chỉ biết luyện kiếm luyện kiếm, nói cũng không chịu nhiều lời với ta một câu, ta thấy ngươi cứ sống với thanh kiếm của ngươi suốt đời đi thì hơn!
“Nương nương, con đói!” Li Nhi nhìn thịt thịt bị băm từ miếng lớn thành miếng nhỏ, từ miếng nhỏ thành nát bét, nhưng nương vẫn không định dừng tay, còn càng thêm điên cuồng băm.
Ăn ăn ăn! Cha ngươi chỉ biết luyện kiếm, còn ngươi chỉ biết ăn! Tần Duy Ngã quẳng dao, chống thắt lưng trừng Li Nhi.
“Nương…Li Nhi đói thiệt mà!” Sắp hết trưa tới nơi rồi, rốt cuộc bao giờ mới được ăn cơm?
Chờ đến khi Tần Duy Ngã bưng đồ ăn được nấu rối tinh rối mù lên bàn, Nguỵ Thiên Thanh đã ngồi ở đó một lúc lâu. Nhìn đồ ăn hoàn toàn biến hình, y không nói gì, bưng bát ăn, ngay cả mày cũng không nhăn một chút.
Đáng giận! Vì sao tiểu tử Độc Tôn kia có thể cùng Quản Linh Nhi ở bên ngoài tiêu dao khoái hoạt, ta lại phải ở đây chịu khổ chịu mệt! Tần Duy Ngã liều mạng nhồi cơm vào miệng, nhai nhai hai ba cái rồi nuốt xuống. Ghê tởm hơn chính là, ngươi khoái hoạt thì khoái hoạt đi, còn gửi thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-la-nuong-tu-cua-ta/1925629/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.