“Nương tử ngươi đây là muốn đi đâu a?” Nguỵ Thiên Thanh thấy Tần Duy Ngã lại xuất thần, đành phải đưa hắn về phòng, chuẩn bị dùng nước lạnh lau mặt cho hắn, để hắn bình tĩnh lại. Nào ngờ y vừa xoay người định ra ngoài bảo người múc nước, Tần Duy Ngã đã như điện giật đứng bật dậy, lung tung quơ một tiểu bao chạy ra ngoài.
“Ngươi đừng ngăn ta, ta mà không chạy sẽ mất mạng mất!!” Tần Duy Ngã bị Nguỵ Thiên Thanh ôm giữa không trung, hai chân quơ quào loạn xị.
“Nương tử, bình tĩnh một chút đi, Độc Tôn là thân đệ của ngươi sao có thể giết ngươi được! Hơn nữa, có ta ở đây, ai cũng không thể thương tổn ngươi dù chỉ mảy may!” Ai bảo ngươi không ngoan ngoãn thành thật mà sống, cứ đi trêu chọc Độc Tôn, giờ biết sợ rồi sao?
Đúng rồi, còn có Nguỵ Thiên Thanh ở đây…Nhưng mà, hắn nào còn mặt mũi đi gặp Độc Tôn nữa!! Tần Duy Ngã ghé lên người Nguỵ Thiên Thanh, khoa trương khóc rống lên. (tự dưng thấy chỗ này cu tè ghê)
Cũng không biết là thân thể của Tần Độc Tôn khoẻ mạnh, hay là Quản Linh Nhi thoa dược lên người cho hắn, đến khi chạng vạng, hắn vậy mà có thể chậm rãi xuống giường.
Tần Độc Tôn tay trái chống sau eo, hai chân run rẩy di từng bước, chuyện đầu tiên hắn muốn làm chính là đi tìm Tần Duy Ngã tính nợ.
“Ai nha, Tần thiếu gia! Sao ngài lại xuống giường, tiểu thư nói phải để ngài nghỉ ngơi thật nhiều!”
Dựa theo phân phó của Quản Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-la-nuong-tu-cua-ta/1925616/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.