“Ta nói nhi tế à!!” Trong Tiếu Ngạo sơn trang, Đan Vô Ưu híp mắt, vui vẻ đảo quanh Nguỵ Thiên Thanh.
Nguỵ Thiên Thanh và Tần Duy Ngã giờ đã dùng dược cao tẩy lớp dịch dung trên mặt, khôi phục tướng mạo vốn có.
“Ừm, người vẫn là gọi ta Thiên Thanh tốt hơn.” Nhi tế… cách xưng hô này thật đúng là quái dị!
“Hả? Con không thích à? Không sao! Thiên Thanh thì Thiên Thanh.” Gọi thế nào không phải chỉ là xưng hô ngoài miệng thôi sao, có thể ở gần Kiếm đế tiền nhiệm, đại ma đầu giết người không chớp mắt năm đó như vậy, đây là phúc phận bà tu mấy đời mới có được a!!
“Nghe Duy Ngã nói con chuẩn bị đưa nó đi du ngoạn một phen?”
“Vâng, trước đó nương tử tinh thần vẫn luôn không được tốt, ta tính dẫn hắn ra ngoài giải khuây.” Nguỵ Thiên Thanh không dám giấu diếm gì với mẫu thân của nương tử.
“Nga, là thế sao?” Tinh thần không tốt? Ta thấy tiểu tử này trông không tồi a? Cả người béo thêm một vòng. Đan Vô Ưu hoài nghi nhìn cao nhìn thấp nhi tử của mình. Tiểu tử thối, ở cùng một nhân vật vĩ đại như vậy mà còn không biết đủ, đổi lại nếu mà là ta nắm đó, nhất định sẽ mặt dày mày dạn bám theo y, khi ngủ cũng có thể cười tỉnh.
“Nương! Ánh mắt của người là có ý gì?” Rốt cuộc ai mới là con của người hả? Nhi tử của người ngày nào cũng ăn không ngon ngủ không yên, tinh thần kém là chuyện hết sức bình thường, nếu cho người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-la-nuong-tu-cua-ta/1925572/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.