Diệp Thanh Ca: Hoàng trúc thảo ở đây của các ngươi, bản thiếu gia bao hết. Tự liêu (thức ăn gia súc) thương nhân: Được! Lý Uyên vỗ vỗ Lục Ly Thông bên cạnh: Ta có một con ngựa thôi, ăn không hết nhiều thế đâu. Diệp Thanh Ca: Ngựa trong sơn trang tuỳ ngươi cưỡi, Thanh Hải Thông, Tây Phong Sấu, Lý Phi Sa… Vừa nhắc tới ngựa tốt, mắt Lý Uyên liền sáng lên. Diệp Thanh Ca: Thế nào, suy tính một chút gả đến sơn trang không? Lý Uyên cười bóp bóp cằm nhỏ của Diệp Thanh Ca: Là ta thú chứ. Diệp Thanh Ca đánh bay tay hắn: Bản thiếu gia thú! Lý Uyên hạ giọng: Tối hôm qua cũng không biết là ai khóc gọi tướng công… Diệp Thanh Ca cứng cổ: Không biết, ai gọi? Lý Uyên cười xấu xa: Tiểu cẩu nhi gọi, nhật liễu cẩu liễu [4]. [4] Nhật liễu cẩu liễu: giữa bằng hữu dùng với nhau giống như lời trêu đùa. Còn người với người dùng như lời mắng. Diệp Thanh Ca đấm hắn: Phóng thí! Ngươi mắng một câu nữa xem! Lý Uyên vừa trốn vừa kêu: Cũng đâu phải mắng ngươi! Là ngươi tự nhận mà! Diệp Thanh Ca luân trứ trọng kiếm truy phía sau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]