Giang Hải Khê đưa Giang Tiểu Niệm đến trường học, gần tối tan học mới đón cô bé. Vừa ra khỏi công ty đã nhận được điện thoại của Tống Tinh Thần.
"Con bé ở chỗ tôi." Anh nói, "Phiền em tới nhà tôi một chuyến."
"Tống Tinh Thần, anh muốn làm gì?" Giang Hải Khê giận, nhưng cô còn chưa nói xong Tống Tinh Thần đã cúp điện thoại.
Đại viện quân khu này, ít nhiều gì Giang Hải Khê vẫn có chút bài xích, nhưng nghĩ đến việc Giang Tiểu Niệm đang ở nơi đó, cô không có nhiều thời gian nghĩ ngợi. Cô vội vội vàng vàng đến đại viện quân khu, Tống Tinh Thần đã nói rõ với cảnh vệ nên họ trực tiếp cho cô qua.
Cô đứng ở cửa gọi điện cho Tống Tinh Thần.
"Tôi tới rồi."
"Đi lên." Tống Tinh Thần đáp hai chữ rồi cúp máy.
Cô liếc mắt nhìn lên tầng hai, căm phẫn nuốt ngược.
Thằng nhóc thối.
Cửa không khóa, cô đẩy cửa đi vào. Căn phòng to như này giống hệt bảy năm trước, giống từ cách trang trí, giống cả....cái quạnh quẽ.
Cô lên tầng hai, đi tới cánh cửa của căn phòng trong trí nhớ, gõ hai tiếng.
Một lát sau, nghe thấy tiếng bước chân, sau đó là tiếng mở cửa. Cửa mở, Tống Tinh Thần đứng sau cánh cửa.
Thân trên anh để trần, lộ ra cơ bắp cường tráng, bên dưới thân quấn khăn tắm, dáng người cao lớn thon dài, khung xương thon chắc. Anh vừa tắm xong, mái tóc đen ngắn vẫn còn nhỏ nước.
Giang Hải Khê không dự đoán được anh sẽ để vậy ra mở cửa, ngẩn người, nhưng rất nhanh híp mắt lại, nhìn anh từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-la-anh-sao-om-lay-bien-khoi/70631/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.