Mùa thu bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu vạn vật, gió nhè nhẹ thổi trong hẻm nhỏ làm tinh thần người ta thư thái sung sướng, bất quá hoàn cảnh tốt không thể làm cho Đoạn Hựu Lăng không khỏi ủ dột. 
“Thì ra là còn có chuyện như vậy” 
Nghe xong mọi chuyện xảy ra tối hôm qua xong, từ trước đến nay khuôn mặt luôn sáng sủa của Vu Hàn cũng lây vẻ u buồn sắc thái ủ dột. 
Đoạn Hựu Lăng gật đầu, ngay cả khí lực thở dài cũng không có. 
Chỉ cần nghĩ đến tình cảm của mẹ Thiệu Giác đối với anh, cùng với giọng nói nói đã thành thói quen của anh thì tâm cô đã cảm thấy đau. Cô thật hối hận năm đó sau khi cùng anh phát sinh tình một đêm, buổi sáng tỉnh lại chạy trốn, nếu như cô không rời đi có lẽ cô đã bên cạnh anh sáu năm trước, cô thật hối hận. 
“Được rồi, không nên suy nghĩ quá nhiều, cũng không cần thay Thiệu Giác đau lòng khổ sở, chỉ cần thời gian này trôi qua thật tốt, cảm thấy vui vẻ, cần gì phải nhớ quá khứ đã qua đi chứ ? Em cũng phải học thói quen của anh ta một chút nhanh quên đi” Vu Hàn đưa tay vỗ vỗ vai cô. 
“Làm sao có thói quen được ?” Đoạn Hựu Lăng cười khổ hỏi. Ngay cả mẹ con cô cảm thấy có được thói quen thật là khó, như vậy năm đó anh đã tốn bao nhiêu thời gian, đau lòng bao nhiêu, bao nhiêu khổ sở cùng thương tổn mới có thói quen như thế ? Cô cảm giác tâm của mình lại đau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-kia-lao-ban/180535/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.