Chương trước
Chương sau
"Đây là cái gì?" Ta nhìn thứ tỏa ra mùi thơm trên bàn, có chút nghi ngờ, làm thế nào có thể nấu nhanh như vậy?
" Mì ăn liền." Khóe miệng hắn lén lút thoáng qua một tia cười trộm.
" Có thể ăn sao?" Ta hoài nghi nhìn hắn.
" Có thể ăn!" Hắn rất khẳng định nói.
Ta vừa cầm lấy đũa, còn chưa quá yên tâm, mốn xác nhận thêm một lần nữa: " Không có độc?"
Nụ cười trên mặt hắn bỗng nhiên chạy hết, có thêm một tia âm trầm: "Không có độc! Cậu đến cùng có ăn hay không?"
"Ta ăn, ta ăn!" Ta đã đói thành như vậy, coi như là có thuốc độc, ta cũng phải ăn.
Miếng thứ nhất vào miệng, thật trơn, ta nhanh chóng ăn thêm miếng thứ hai, thật thơm quá! Đôi đũa trong tay ta lên xuống không ngừng nghỉ, một tô mì nhỏ trong thời gian ngắn đều bị ta ăn sạch, hai con mắt của ta như phát sáng dõi theo hắn: " Dật Dật, tay nghề của ngươi thật tốt nha, ta còn muốn ăn thêm một bát nữa!"
Hắn thoải mái nói: " Được, không thành vấn đề, cậu muốn ăn mười bát cũng được!"
Ôi! Thật là một vị tướng công hiền huệ, xem ra Tư Dạ Bạch ta không có nhìn nhầm người, ta đặt tay trên gối, đàng hoàng trịnh trọng nói:"Dật Dật, để báo đáp "nấu mì chi ân", đêm nay chúng ta viên phòng đi!"
"Ầm" bát mì trong tay hắn rơi trên mặt đất, vỡ thành hai nửa, hắn ngây người như phỗng dáng vẻ càng làm cho ta yêu thích, xem ra Dật Dật của ta còn thuần khiết hơn cả ta, trong lòng ta không ngừng âm thầm cười trộm.
Hắn cười khan nói: "Hắc, không cần, một chút chuyện nhỏ không có gì đáng nói."
" Cần mà cần mà! Một chút chi ân lấy dũng tuyền báo đáp, huống hồ là cả một bát mì, ta đương nhiên muốn lấy thân báo đáp." Một nam nhân tốt như vậy, ta trước tiên phải...sau đó...Hahaha, ta ở trong lòng điên cuồng cười.
Hắn trừng mắt ta, hung dữ nói: " Tiểu Bạch cậu suốt ngày trong đầu đều đang suy nghỉ cái gì hả?"
Ta cầm lấy tô mì trên bàn vừa được bê ra, cười đến gian trá:" Hắc hắc, ăn mì, ăn mì!"
Sau khi tắm rửa thơm tho, ta lập tức nhảy lên giường, vén chăn lên, một loạt hình ảnh hoạt sắc sinh hương hiện ra trước mắt ta, hắn tắm xong không mặc quần áo, thân thể trần như nhộng mê hoặc ta.
"Cậu đang làm gì? Nước miếng đều sắp chảy ra!" Hắn cau mày nhìn ta, tay lại kéo khăn che.
Hì hì thẹn thùng sao? Ta ném cho hắn ánh mắt ngập tràn tình ý, nhanh chóng gỡ khăn tắm bên hông hắn, tung một chiêu "Ngạ Lang nhào dê" nhào lên trên người hắn, liếm liếm đôi môi như có như không chảy nước miêng: " Dật dật, chúng ta động phòng đi!"
Hắn dùng lực gỡ cánh tay đang ôm eo hắn của ta ra khỏi người hắn, sầm mặt lại:"Tư Dạ Bạch, cậu buông tay ra cho tôi!"
Ôi! sắc mặt của hắn thật đáng sợ, có điều, lá gan của ta cũng không nhỏ, ta lại dí sát gương mặt cười ngây ngốc lại gần hắn:"Dật dật, ngươi đây là muốn dục cự còn nghênh sao? Nếu như ngươi thích, ta cùng ngươi chơi nhiều thêm vài lần."
"Tư Dạ Bạch! Cậu có tin hay không tôi sẽ vứt cậu ra ngoài?" Sắc mặt hắn âm trầm, vẻ mặt hung ác như muốn ăn thịt người.
Ngươi hung dữ ta cũng hung dữ, hai con mắt ta trừng lớn: "Ngươi dám?"
Ánh mắt hắn nguy hiểm híp híp, lạnh lùng nhìn ta, nhìn đến mức mồ hôi lạnh của ta ứa ra: "Cậu có thể thử xem tôi có dám hay không!"
Ta liền nhanh chóng chui vào trong chăn, ôm lấy cái eo trần trụi của hắn, nhắm mắt lại làm bộ buồn ngủ: "Dật Dật, máy điều hòa không khí có phải hay không mở hơi lớn, đúng hay không?"
Hắn lại trừng ta vài lần, có điều cũng không kéo tay của ta ra, tùy ý để ta ôm eo hắn ngủ:" Đi ngủ sớm một chút, ngày mai đi làm cùng tôi!"
"Đi làm? Ngươi muốn dẫn ta đi?" Ta thật cao hứng, dùng tay xoa xoa cái bụng rắn chắc của hắn: " Ta biết Dật Dật sẽ không vứt bỏ ta!"
Hắn cắn răng nói: " Tôi chỉ là không muốn trong căn hộ của tôi xuất hiện một thi thể nam bị chết đói."
..... Ta quyết định tha thứ cho lời nói thật của hắn, ta biết, hắn là nói năng chua ngoa nhưng là một người tốt bụng.
- --Sáng ngày hôm sau----
" Tỉnh, tỉnh, đừng ngủ nữa, ngủ tiếp tôi sẽ đi muộn mất!" Có người dùng sức lắc thân thể ta.
Buồn ngủ quá, mí mắt của ta đều mở không ra được, là ai không có nhân tính nhưu vậy? Ta lầu bầu nói: " Mai Nhi, ngươi còn làm phiền ta ta liền đem ngươi gả cho Hạnh Nhi."
"Ai nha, đau đau đau!" Ta triệt để tỉnh rồi, đang muốn chửi ầm lên: "Tên khốn kiếp dám nắm tóc Bản Vương?" Kết quả nhìn thấy đôi mắt bốc lửa của Tư Đồ Dật, liền nhanh chóng đem lời muốn nói nuốt ngược vào trong bụng: " Chào buổi sáng!" Ta cười cười.
" Nhanh lên, đem quần áo mặc vào cho tôi!" Hắn ném mấy bộ quần áo trước mặt ta.
Ta nhấc lên bộ quần áo ngắn ngủn, cẩn thận nghiên cứu, sau khó không muốn nói thêm về việc thay bộ đồ này:"Ta không mặc!"
Mặt hắn tối sầm lại, nổi nóng:" Tiểu Bạch, ngốc chết cậu!"
Ta vô cùng đáng thương nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Ta vốn là Tiểu Bạch mà."
Vẻ mặt của hắn rất kỳ quái, vừa tức vừa buồn cười:" Đem tay đưa ra, nhìn một chút xem mặc như nào!"
"Đây!"
Chờ ta mặc xong quần áo, trên trán hắn cũng ứa ra một ít mồ hôi ta vừa định dùng tay áo giúp hắn lau, nhưng là lại phát hiện: "Ồ, không có ống tay áo!"
"Đây là T-shirt mặc vào mùa hè, ai lại mặc áo có ống tay?" Hắn trợn mắt nói.
Ta kéo kéo quần:" Quần này chặt quá, ghìm chết ta!"
"Đây là quần bò, hiện tại có rất nhiều người mặc cái, quen thuộc là tốt rồi." Hắn lôi kéo tóc của ta, lộ ra một nụ cười làm ta sợ sệt: "Cắt đi!"
Ta nhanh tay bảo vệ mái tóc dài đến eo, lớn tiếng kháng nghị:" Ta không muốn!" Nực cười, nếu như có một ngày ta có thể quay về, một đầu tóc ngắn sẽ bị người ta cười chết, vậy thì danh tiếng Nam Quốc đệ nhất mỹ nam tử, mỹ Vương Gia của ta là đang chắp tay cho người chà đạp rồi.
" Vậy hôm nay trước cứ mặc đi, nhanh đi rửa mặt, sắp không kịp rồi!" Hắn ném cho ta một vật kỳ quái: " Đây là bàn chải đánh răng, nặn kem đánh răng lên, bỏ vào trong miệng đánh răng, đã hiểu chưa?".
||||| Truyện đề cử: Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi |||||
" Vừa nói đã hiểu là lừa người, ta còn chưa hiểu lắm!" Ta rất thành thực nói ra suy nghĩa của mình.
" Tôi vừa nhìn đã biết cậu sẽ không hiểu, nhìn tôi làm trước một lần!" Hắn một lần nữa cầm lấy bàn chải đánh răng, vừa nói vừa làm, bọt trắng từ trong miệng tràn ra ngoài.
Xem ra rất có dáng vẻ học tập, ta giành lấy bàn chải đánh răng trong tay hắn đưa vào trong miệng:" Ta biết rồi!" Ta trái xoạt xoạt, phải xoạt xoạt, ta xoạt xoạt xoạt, ha ha, thật nhiều bọt biển.
"Nhanh lên một chút!"
" Ừ, ừ!"
......
" Hiện tại giả bộ làm người câm cho tôi, không cần nói gì cả! Hiểu chưa?" Hắn đàng hoàng trịnh trọng nhìn ta.
Ta oan ức nói: "Ta rõ ràng không phải người câm, tại sao phải phải giả vờ?"
"Bởi vì cậu không phải người hiện đại như chúng tôi nếu để cho người khác biết rồi, bọn họ sẽ đem ngươi bắt đi, dùng dao mổ lấy nội tạng của cậu đem đi nghiên cứu!" Hắn nhìn ta đầy uy hiếp.
Tuy rằng ta không biết cái gì gọi là nghiên cứu, nhưng ta biết lấy nội tạng là cái gì, ta nhớ tới đã từng nhìn thấy một nữ đầu bếp giết gà, đem cái bụng gà vét sạch, thực sự là vô cùng thê thảm, cực kì bi thảm, cực kì tàn ác.... Nguy rồi, ta giống như lại nằm mơ giữa ban ngày, ta vội vàng lấy lại tnh thần gật gù:" Ta nhất định nghe lời ngươi giả bộ làm người câm!"
"Rất tốt! Vậy chúng ta đi!" Hắn đóng cửa lại, đi đến ấn vào một cái vòng tròn tròn gì đó trên tường, ta kéo kéo ống tay áo của hắn, hỏi:"Đây là cái gì?"
"Đây là thang máy, đứng bên trong, nhấn lên nút bấm, có thể đi xuống lầu mà không cần đi thang bộ, đến đây, cậu thử ấn vào đi!"
Đây chẳng phải là Đằng Vân Giá Vụ? Thật sự không thể tin nổi! Ta thấy cửa thang máy mở ra, lập tức đi vào, vội vàng cảm nhận cảm giác làm thần tiên nhìn cửa thang máy chậm rãi khép lại, sau đó đột nhiên chìm xuống: "Oa, ta ngất!" Ta nhanh chóng bắt lấy cánh tay của hắn mới đứng ổn lại.
Hắn đỡ lấy bờ vai của ta:" Không sao chứ?"
Ta hít một hơi thật sâu, than thở:" Hóa ra Thần Tiên cũng không phải dễ làm như vậy, bay ở trên trời cảm giác thật là chóng mặt a."
........
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.