Giữa trưa hôm nay tôi quay về phòng ngủ, nhìn thấy Tiểu Nhị ngồi trước máy tính, hai mắt lóe sáng gõ bàn phím bùm bùm.
Tôi buông túi, hòi: “Tiểu Nhị, lại bị dí bản thảo à?”
Đừng thấy Tiểu Nhị đáng khinh nha, nó là một nhà văn mạng đó, nghenói trang web của nó người ra vào tấp nập lắm. đương nhiên nó viết toànđam mĩ thôi, tôi cũng chưa bao giờ xem qua, nói thật tôi đối với lĩnhvực đam mĩ này càng hiểu bao nhiêu càng sợ bấy nhiêu, có lần Tiểu Nhịnửa đêm xem GV trong phòng ngủ, tôi lỡ nhìn qua, lúc ấy đã tưởng hỏnghai mắt luôn rồi. Tiểu Nhị còn giải thích ra vẻ lắm, nào là người thường mới tiếp xúc với chân nhân GV sẽ gặp nhiều khó khăn, cứ xem thêm vàolần là thấy hay ngay … Lạy mày, tao phun một lần thôi, phun nữa thì sạch ruột? Tao chưa đến nỗi tự ngược nha.
Nhưng dù sao vẫn phải nói, dù tôi sợ hãi đam mĩ và hội những người mê đam mĩ, nhưng mà đối với nghị lực của Tiểu Nhị vẫn rất là bội phục.Nghe nói trên web nó đã gõ tới hơn 100.000 từ, còn nghe nói cái năm thivào đại học, đêm trước khi thi nó ngủ không yên, chong đèn viết nênthiên đam mĩ tiểu thuyết, hấp dẫn nhóm độc giả đầu tiên … Làm một nhàvăn, Tiểu Nhị đối với sáng tác rất trung thành, tôi đánh giá còn gấp balần thái độ học tập, có đôi khi cảm thấy tò mò tôi hỏi: “Tiểu Nhị, viếtvăn vẻ là cảm giác thế nào?”
Tới giờ tôi còn nhớ như in câu trả lời kinh dị của nó: “Viết cái nàytựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khong-vao-dia-nguc-thi-ai-vao/79164/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.