Đùi của tôi thực bất hạnh lại đặt trúng hai chân hắn, lúc này chạmvào đùi là cái kia, cái gì đó cứng, cảm giác nóng rực rõ ràng thông quaquần áo mà chạm tới đùi, sau đó lại thông qua phản xạ thần kinh mà chạmtới đầu óc tôi, vì thế, tôi, tôi hỗn loạn …
Một người nếu gặp chuyện làm cho bản thân quá rối loạn thì phản ứngthông thường nhất chính là hóa ngốc. Tôi cũng không phải ngoại lệ, đầuóc hiện giờ như bị đông lạnh vậy, toàn bộ lực chú ý đều hướng về nguồnnhiệt, tôi ngơ ngác nằm trên người Chung Nguyên, không nhúc nhích.
Chung Nguyên nằm trên đất cũng không có động tĩnh gì, thân thể hắntựa hồ cứng ngắc, đại khái là bị tôi ép tới thê thảm, hắn đến cả thởcũng khó khăn. Lúc này hắn thở hổn hển, cố hết sức nói: “Mộc .., Đầu gỗ, em không tính lúc này phi lễ với anh chứ hả?”
Tôi vừa nghe nói vậy thì thần kinh đột nhiên bình thường lại, ngaylập tức lồm cồm bò dậy, cúi đầu không dám nhìn hắn, trên mặt tôi hiệngiờ cảm giác như ăn phải tiêu, nóng nóng, cay cay rất khó chịu, trời ơi, dọa người! Không đúng, phải là Chung Nguyên dọa người!
Chung Nguyên cũng ngồi dậy, hai tay chống về sau: “Đầu gỗ, em quả nhiên rất nhiệt tình.”
Tôi tức giận trừng hắn, lại thấy cặp mắt cười cười nhớn nhác của hắn, tôi lại càng điên máu hơn, rõ ràng hắn dọa người, tại sao người vuisướng thấy kẻ khác gặp họa cũng là hắn nốt!
Chung Nguyên lại khiếm nhã nói: “Nếu như em muốn nhiệt tình nữa thì cũng nên lựa hoàn cảnh nha!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khong-vao-dia-nguc-thi-ai-vao/79162/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.