Thời gian qua như thoi đưa, trong nháy mắt tôi và Chung Nguyên đã lấy nhau được sáu năm rồi. Chúng tôi có một bé trai năm tuổi, tên ChungQuân, gọi yêu là Quân Quân. Diện mạo của Chung Quân phần lớn là kế thừacủa tôi, nhưng ánh mắt lại rất giống Chung Nguyên, lúc nheo lại cứ làmcho người ta cảm thấy nó gian gian thế nào ấy. Có điều hiện tại bây giờtuổi nó còn nhỏ quá, còn ngây thơ, cho nên lúc hí mắt lại không có đượckhí chất biến thái của ba nó, chỉ tổ làm cho người khác nhìn thấy làbuồn cười, làm cho họ thuận tay muốn nhéo yêu lên mặt nó thôi.
Hàng xóm nhà chúng tôi là gia đình ba người của một đôi dở hơi. Đànông nhà này là một ông chủ công ty sửa chữa máy tính. Đương nhiên thựctình thì hắn vẫn là hacker, thuộc thể loại hành tung bất định trên mạng, làm cho mọi người phải say sưa truyền tai nhau mấy truyền thuyết tàolao về hắn. Phụ nữ nhà này là một nhà văn thần bí đại lười, mỗi lần vỗngực tự xưng là đang tìm kiếm cảm hứng viết thì ngay cả ông xã cũng nhịn không được phải rùng mình hoảng hốt. Đôi vợ chồng thần bí này sinh được một đứa nhóc vô cùng bạo lực. đứa nhỏ nhà này tên là Tiểu Điểm, so vớiQuân Quân nhỏ hơn một tuổi, chẳng có việc gì làm, lấy việc bắt nạt QuânQuân nhà tôi ra làm cơm bữa, cướp đồ chơi của nó, giựt tiền lì xì, trêntập viết chữ vẽ nhăng cuội nào chó nhỏ, mèo nhỏ, vịt nhỏ … Đối với những việc này Quân Quân hoàn toàn cam tâm tình nguyện, nhẫn nhục chịu đựng,người làm mẹ nhìn tôi thiệt đau lòng thay mà.
Được rồi, nói tới đây mọi người khẳng định đã biết đôi dở hơi vợchồng nhà kia là ai, chính là tổ hợp người qua đường Giáp và Tiểu Nhị.Con gái nhà này tuy rằng bướng bỉnh, nhưng bộ dạng thì siêu cấp đángyêu, rất là biết lựa gien nha, đối với những điểm đẹp từ diện mạo của ba mẹ nó toàn lọc ra nhưng điểm tinh hoa nhất, chà chà, đúng là xinh đẹphơn người. Mỗi khi nó mắc lỗi, chỉ cần mở to đôi mắt vô tội nhìn bạn,làm cho bạn muốn ôm nó vào lòng nhẹ nhàng an ủi, lúc này còn nhớ gì nữamà tức với chả giận.
Ak, lại nói lòng vòng rồi …
Nhắc lại, hôm nay là một ngày quan trọng, bởi vì hôm nay Chung Nguyên tham gia một chương trình talkshow trên truyền hình. Chương trìnhtalkshow này chỉ mời những người có tiếng tăm hàng đâu trong các lĩnhvực, rất thu hút người xem. Ngại quá, hiện nay Chung Nguyên có thể xemlà một người thành danh rồi, chuyện này muốn kể phải kể từ chuyện mộtbuổi lễ trao giải.
Cũng vẫn là cái đài truyền hình đó, rảnh rỗi không có gì làm quyếtđịnh tổ chức một buổi lễ vinh danh doanh nhân người oa, Chung Nguyên tựnhiên được bê cái giải “Lãnh đạo tiềm năng trong kinh doanh”, đại kháicó nghĩa là giải thưởng dành cho người mới xuất sắc nhất đó mà, đángthương này anh ấy chả thấy nó quan trọng gì, lờ lớ lơ, còn giải thưởngngười mới xuất sắc, tôi nghe mà ngạc nhiên sung sướng rụng rời.
Chuyện buổi lễ trao giải Chung Nguyên không thèm nhắc tới, mãi tớimột ngày đẹp trời anh về nhà mang theo một chiếc cúp, vừa vào cừa liềnđưa luôn cho Quân Quân, nói “Cho con chơi nè”, sau đó ngồi lên sô pha,thuận tay kéo tôi ôm vào lòng. Cái cúp đó cũng nặng à, Quân Quân bé nhỏđáng thương phải dùng cả hai tay mới lê nổi nó.
Cuối cùng Quân Quân cũng chả biết cái món này chơi như thế nào, liền đem đi tìm Tiểu Điểm bàn bạc.
Lại cuối cùng, cái cúp thủy tinh bị dán lên rất nhiều giấy màu và vải nhung tạo thành hình em bé, đừng có nghi ngờ nha, giống lắm đó …>
Tôi hỏi Chung Nguyên, sao không kể gì hết về chuyện này. Anh ấy trả lời: “Sợ em lo lắng.”
Tôi cười gian tố giác: “Chẳng qua anh sợ không được giải gì mất mặt với em thì có.”
Chung Nguyên xoa xoa đầu tôi: “Nói thật nhé, được giải thưởng đối với anh cũng chẳng có gì, chỉ là anh sợ nếu em biết, anh không được giảithì em sẽ buồn thôi.”
Thấy ghét, có con nhỏ ở đây, bày đặt nói lời ngon tiếng ngọt …. >
Chính từ buổi lễ đó, Chung Nguyên từ phạm vi được chú ý nhỏ hẹp đãthăng hoa thành được nhân dân cả nước chú ý. Vốn dĩ người tham gia buổilễ đó ai cũng có tài năng, Chung Nguyên chỉ là người đến sau mà thôi.Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, phần lớn người xem tiết mục này cũng chả khác gì xem giải Kim Kê Bách Hoa, cho nên thành tựu của mấy ông bác 40, 50 tuổi bị xem nhẹ, mà Chung Nguyên lại là thanh niên tài tuấn bộ dạng gây taihọa hiếm có nhất trong buổi lễ ấy, nhận được sự chú ý vô cùng lớn, nhấtlà nhóm thiếu nữ mê trai.
Đến lúc này, hình tượng của Chung Nguyên đã thành bình hoa rồi.
Đương nhiên đài truyền hình không cần biết lí do là gì, chỉ cần biếtChung Nguyên nổi tiếng thì bọn họ không cần lo lắng về tỉ suất bạn xemđài nữa …
Chung Nguyên hẹn với đài truyền hình buổi chiều chủ nhật quay chươngtrình, vì là ngày nghỉ nên mọi người đều rảnh, bạn bè thân hữu của anhcũng có thể đến xem đông đúc một chút. Đương nhiên anh làm sao nghĩ ra,hiện trường quay phim có mấy người là bạn bè thân hữu, đây là mị lực của tai họa nhân gian mà, không có cách nào khác a.
Ăn xong cơm trưa, một nhà ba người chúng tôi cùng gia đình Tiểu Nhịngồi lên chiếc xe công vụ xa hoa của Chung Nguyên. Nghĩ tới chuyện hômnay Chung Nguyên là nhân vật chính, người qua đường Giáp quyết định giúp anh lái xe. Ông chủ sửa máy tính kiêm hacker vừa lái xe vừa mắng ChungNguyên lãng phí: “Cái xe này của máy đủ mua cho tao một hệ thống mạngnha.”
Chung Nguyên mỉm cười: “Đừng có nghĩ là vợ mày không nói cho vợ tao biết trong sổ tiết kiệm nhà mày có bao nhiêu tiền à.”
Người qua đường Giáp không phục: “Thằng kia, đừng có xạo với tao, tài sản nhà tao làm sao mà bằng được số lẻ nhà mày.”
Chung Nguyên: “Tiền đủ tiêu là được rồi, quan trọng là thoải mái. Nếu mày muốn tiền thật thì khẳng định không chỉ có nhiêu đó thôi đâu.”
Người qua đường Giáp liếc mắt xem thường: “Bộ tưởng khen hai ba câulà thoát được nha, tối nay phải mời khách, không phải nhà hàng 5 sao anh mày không đi.”
…
Lúc chúng tôi tới đài truyền hình, bọn Lão Đại đã đợi sẵn rồi. Gầnđây Lão Đại có vẻ gầy, lí do là quá nhiều người theo đuổi, số đào hoabám riết. Thỉnh thoảng chúng tôi khuyên nó sớm lấy chồng đi, lúc nào nócũng thất vọng trả lời: “Tao cũng muốn cưới, vấn đề là làm sao để taocam tâm tình nguyện cưới?”
Chúng tôi lại hỏi, người như thế nào mới làm nó cam tâm tình nguyện đi theo.
Trả lời: “Tao thích gia đình phụ nam.”
Ak … được rồi, Lão Đại là tinh anh, vệ tinh chung quanh nó cũng toànlà tinh anh, muốn tìm một gia đình phụ nam đúng là không phải chuyện dễdàng.
Tứ cô nương và Lục Tử Kiện cũng tới, bọn họ tính năm nay kết hôn. Lục Tử Kiện rất thuận lợi lấy được bằng tiến sĩ một trường đại học danhtiếng nước ngoài, hơn nữa còn hoàn thành trước thời hạn, nghe đồn là vìnôn nóng quá, muốn nhanh về lấy vợ. Thế là anh liền trở về, quyết tâm vì sự nghiệp xây dựng đất nước … Có tin đồn là đãi ngộ mà anh được hưởngcó thể khiến người khác giận sôi gan a, tóm lại là nhà nước quan tâm hết tới các mặt đời sống gia đình của anh, thậm chí có khả năng là sau nàycon nhà này đẻ ra đi mua nước không mang tiền cũng chả sợ, có thể để tên anh lại làm chứng. Tôi còn nghe nói, những người như thế lúc nào cũngđược vệ sĩ theo dõi trong phạm vi thích hợp, hình như là sợ bị nước khác dụ đi mất …
Nhân tài, đó chính là nhân tài!
Một nhân tài quái thai khác của phòng kí túc này cũng ló dạng, chínhlà người qua đường Ất. năm đó người qua đường Ất học xong thạc sĩ khôngmuốn tiếp tục đèn sách nữa, nhưng giáo sư thì trăm phương ngàn kế giữhắn lại, thiếu mỗi mỹ nhân kế là chưa sử dụng, đương nhiên là nhờ có sựtồn tại của Sử Vân Hành nên người qua đường Ất mới không có cơ hội hưởng thụ trúng cái kế này. Dù sao cuối cùng anh học xong thì ở lại trường,làm một giáo sư bình thường. Có lần tôi lò dò đi nghe giờ của hắn, kếtquả người đến nghe quá nhiều, làm tôi mém ngạt chết.
Lại phải cảm thán, nhân tài a!
Về chuyện của người qua đường Ất và Sử Vân Hành, lúc mới đầu thìkhông rõ ràng, sau đó Sử Vân Hành dỗi bỏ đi xem mắt, kết quả người quađường Ất lòng như lửa đốt chạy tới chỗ xem mắt rình coi, dĩ nhiên rìnhcoi là cái cớ, cuôí cùng hắn lại rinh luôn Sử Vân Hành về nhà …
Hiện tại hai người này đã kết hôn, bụng của Vân Hành đã khá to, cũng 7 tháng rồi.
Chà chà, nhiều lời quá, talkshow sắp bắt đầu rồi.
Trường quay thiệt náo nhiệt, mọi người ai cũng kích động. Lúc ChungNguyên đi ra, cả phòng vang lên tiếng vỗ tay không ngớt, tới lúc anhnghiêng người, hướng mọi người mỉm cười … tôi nghe được không ít tiếngthét chói tai.
Quân Quân hình như không thích không khí ồn ào như vậy, cau mày đưatay bịt tai. Tiểu Điểm vội vàng kéo tay nó ra, vừa kéo vừa thánh thótphê bình: “Cô giáo dạy vỗ tay là biểu hiện của chúc mừng, anh xem mọingười đều chúc mừng chúng ta, anh như vậy là không lễ phép nha!”
“Anh biết” Quân Quân giật mình, buông tay ra.
Tôi vói qua người Quân Quân, xoa đầu Tiểu Điểm, cười nói: “Nha đầu quỷ này.”
Tiểu Nhị lấy tay bẹo mặt Quân Quân, an ủi: “Quân Quân đừng để ý Tiểu Điểm, con bé này biến thái lắm.”
Lão Đại cười nói: “Có ai nói con mình như mày à, Tiểu Điểm đâu có đâu nhỉ.”
Tiểu Nhị nghiêm túc: “Thật đó, nó mắc bệnh hiếu động, không lúc nàoyên. Cô giáo nhà trẻ ngày nào cũng tìm tao mách, mày xem Quân Quân yêntĩnh biết bao, hai đứa nó chia bớt tính cho nhau có phải hay không.”
Tôi nhướng mắt, đáp: “Chưa chắc, cô giáo của Quân Quân nói, thằngnhóc này không thích nói chuyện, nhưng cũng không có hiền à, mấy bạn nhỏ trong nhà trẻ mà gặp họa, khỏi nghĩ cũng biết là do chủ ý của nhóc này, đủ loại ý tưởng hết, khỏi phòng bị gì luôn.”
Hai tên quỷ nhóc kia đột nhiên im lặng hẳn, ra vẻ biết lỗi cúi đầu.Tôi nhìn mà không đành lòng, ngó sang Tiểu Nhị, nó cũng đang bối rối. Ai da, trẻ nhỏ đáng yêu dễ thương, làm người lớn như chúng tôi khó màchống đỡ nổi chiêu này.
Mọi người bắt đầu chú tâm vào đặt câu hỏi. Phỏng vấn gì, cũng cónhiêu đó điểm nội dung thôi, mà tôi đối với Chung Nguyên thì quen quárồi, nên đối với chi tiết phỏng vấn này nọ không hứng thú, chỉ chăm chúnhìn anh. Một lát sau, Lão Đại vỗ vai tôi, lắc đầu thở dài: “Tam đầu gỗ, tao phục mày thiệt, tụi bay kết hôn đã 6 năm rồi mà mày còn có thể ngồi nhìn Chung Nguyên si ngốc thế được.”
Ak ak …
Quân Quân và Tiểu Điểm đối với tiết mục talkshow cũng không ham hốlắm, Tiểu Điểm không biết lấy đâu ra một cuộn len sợi, hai đứa bắt đầunghịch len, xếp đủ hình dạng. Không thể không thừa nhận, Tiểu Điểm córất nhiều trò chơi, điểm này thật ra rất giống Tứ cô nương. Tôi kéo áoTứ cô nương, nói: “Tứ cô nương, Tiểu Điểm không giống ba mẹ nó, giốngmày hơn á.“
Tứ cô nương lạnh lùng liếc tôi, đáp: “Nói thừa, tao là mẹ nuôi nó.“
Trớt quớt … có liên quan hông ta …
Mấy người bọn tôi bắt đầu tán gẫu loạn lên, trong một góc khe khẽ tán hươn tán vượn, dù sao khu vực này chỉ dành cho bạn bè người thân, cómấy người bọn tôi thôi, cũng không đến nỗi ảnh hưởng tới người khác.Thật ra thì, Chung Nguyên đã bị chúng tôi quên béng.
Xấu hổ quá, Chung Nguyên, em thực xin lỗi anh ghê …
[người qua đường Giáp: xin lỗi mày +1
Người qua đường Ất: xin lỗi mày +2
Lục Tử Kiện: xin lỗi mày +3
Nhất Nhị Tứ: xin lỗi Chung Nguyên +10086]
Mặc dù chúng tôi thiếu sót, nhưng bù lại người xem trong trường quayrất hào hứng, thường xuyên có tiếng vỗ tay và tiếng hét chói tai. Saunày chương trình này phát lại trên tivi, được người xem hưởng ứng nhiệtliệt, tôi tò mò xem thử, lúc đó mới té ngửa.
Hóa ra Chung Nguyên trong nguyên một chương trình đã tự nhào nặn mình thành một người si tình và vô cùng chung thủy, y chang mấy nhân vật nam chính trong tiểu thuyết Quỳnh Dao. Nếu so sánh với tình hình tôi vàChung Nguyên bên nhau, những lời này có phần xạo sự. Không phải do tìnhcảm chúng tôi không tốt, mà bởi vì chúng tôi gần như chẳng bao giờ cố ýthể hiện tình cảm một cách khoa trương, dù sao trong lòng mình biết làđược rồi.
Cho nên mặc dù tôi thấy xạo nhưng người khác xem đều cảm thấy chân thực xúc động, mua chuộc lòng người.
Tôi lôi kéo Tiểu Nhị ở nhà bên qua, chỉ vào màn hình máy tính hỏi: “Mày coi, cái này xạo dễ sợ không?“
Tiểu Nhị ngược lại lại gõ đầu tôi, mắng: “Tam đầu gỗ, mày là ngốc thật hay giả khờ vậy?“
Hừ, tưởng nó là nhà văn có tiếng, coi sẽ có sáng kiến gì, nói thế này thật khiến người ta nổi điên à.
Tốt, gõ đầu tao hả, mày dám gõ, tao dám chạy.
Sau đó tôi liền bỏ chạy trối chết.
…
Lúc rời khỏi đài truyền hình đã là chiều tối, một đám người hô hàokéo nhau tới nhà hàng. Thái độ phục vụ của nhà hàng năm sao có khác,đương nhiên giá cũng ngất ngây …
Mọi người đểu đã quá trưởng thành [già rồi], cũng không phải mớiquen, cho nên uống quên trời đất. Quân Quân và Tiểu Điểm hai đứa nhóc tự chơi với nhau rất vui, căn bản không thèm để ý tới người lớn chúng tôi.
Tôi đột nhiên có cảm giác thất bại nghiêm trọng a.
Mấy đại lão gia tuổi sắp ba mươi của hai phòng kí túc hung hăng uốngrượu, uống tới say luôn. Nhất là người qua đường Giáp, tửu lượng anhchàng này cũng thường thôi, rượu dỏm thì còn qua được, so với tôi kháhơn tí. Lúc này mặt hắn đỏ hồng, nghiêng người dựa vào Tiểu Nhị, nhìn nó ngây ngô cười.
Tiểu Nhị ngả ngớn nâng cằm người qua đường Giáp, cười nói: “Ông xã, bộ dạng này thực gây cảm hứng cho em nha.“
Tuy rằng uống say, người qua đường Giáp vẫn run lên bần bật.
Có thể thấy được, Tiểu Nhị tội nghiệt rất nặng a, lúc này nên vì người qua đường Giáp cầu nguyện thôi, amen.
Cơm nước xong mọi người lại đi karaoke, nghĩ tới con nhỏ, hơn nữa KTV không phải chỗ thích hợp cho Tiểu Điểm và Quân Quân ngây thơ, chúng tôi muốn về nhà. Sau khi chúng tôi kết hôn không lâu, Chung Nguyên đã muamột căn biệt thự ở khu C, bên trong có hẳn phòng karaoke chuyên nghiệp,hiệu quả cách âm vô cùng tốt. Chúng tôi rời khỏi căn hộ nhỏ chuyển quađó ở, bây giờ giá trị khu nhà này tăng vùn vụt, mỗi khi nhắc tới làngười qua đường Giáp lại mắng Chung Nguyên gian thương.
…
Vì có hai đứa nhóc là Quân Quân và Tiểu Điểm, chúng tôi cũng ngạikhông hát mấy bài nhảm nhí yêu đương người lớn, thế là … một đám ngườigià đầu hai đít chơi vơi suốt một giờ liền hát nhạc thiếu nhi … >
Sau khi hai đứa nhóc đi ngủ đàn sói này mới được thoải mái cất giọng hú.
Kỹ thuật ca hát của Chung Nguyên, phải nói sao ta, nếu miêu tả theolời của người qua đường Giáp, thì nghe thiệt đau răng. Cái sự hát củaanh không thể nói đơn giản là không đúng nhạc hay sai nhịp này kia, cảmgiác chung là nó cứ nhạc và lời mỗi đằng một nẻo. Nhưng đồng thời giọnghát của anh quả thực rất trầm ấm êm tai, đúng là trời sinh cổ họng tốt.Tóm lại những người đã được nghe anh hát, trên cơ bản đều phải thở dài,tiếc cho cái cổ họng tốt bị người nào đó không tận dụng a ….
Vốn không muốn đầu độc người khác, nên bình thường anh ấy rất ít khihát trước mặt người khác. Nhưng hôm nay không bình thường, bởi vì anhđộc diễn, giành micro nhìn tôi hát tình ca, làm cho trái tim nhỏ bé củatôi lại nhảy nhót không ngừng, bọn Lão Đại thì ồn ào chọc ghẹo khôngthôi.
Cả đám chơi tới khuya, muộn tới mức mắt tôi không mở ra nổi nữa, nằmbẹp trên sàn phòng kara chẳng muốn đứng dậy. Sau đó Chung Nguyên nhẹnhàng bế tôi lên, đi vào phòng ngủ.
Trên người anh phảng phất mùi rượu, tôi không thích mùi này, nhưngphát ra từ người Chung Nguyên thì không thấy chán ghét chút nào.
Chung Nguyên bế tôi đặt lên giường, hôn lên trán, thấp giọng nói bên tai: “Đầu gỗ, có cần tắm rửa không?“
“Uhm, không mà“ Tôi ngọ nguậy, chọn một tư thế nằm thật thoải mái.
Thế là Chung Nguyên giúp tôi bỏ giày và quần áo ra, sau đó cũng nằm lên giường, kéo tôi ôm vào lòng.
Chung Nguyên dùng cằm cọ cọ vào má tôi, thấp giọng nói: „“Đầu gỗ, những gì hôm nay anh nói, đều là sự thực.“
“…“
“Anh muốn nói từ lâu rồi.“
“…“
“Đầu gỗ, anh yêu em.“
“…“
Trong mơ hồ, tôi cảm thấy có gì đó chạm lên mắt mình, cảm giác mềmnhẹ thoải mái như lông vũ vậy, tôi cựa người một chút, chìm vào giấc ngủ bình yên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]