Từ sau khi tham gia đăng kí vào cái cuộc thi tài chính kia, cả độichúng tôi ngoại trừ Chung Nguyên chả ai thèm để ý tới nó, cứ để chuyệntới đâu hay tới đó. 
Hơn hai tháng sau, tôi nhận được thông báo, nói cái gì mà cùng với Chung Nguyên lên phát biểu trong đại hội tổng kết cuộc thi. 
Trời ơi, tôi muốn rụng rời tay chân luôn. Cái đội cám hấp này, thiêntài chắc chỉ có Chung Nguyên với Lão Đại, hai người bọn họ đàm đạo trithức thiệt hợp nhau. Lại nói, người qua đường Giáp tuy không biết gì vềtài chính nhưng được cái đầu óc linh hoạt, phản ứng mau, có thể tùy cơứng biến lúc gặp chuyện, cho nên cũng coi như là khá. Kém hơn một chútlà Tiểu Nhị, cái loại viết lách chết người như nó có thể thu thập đủloại thông tin, giả bộ là một tay tinh anh lão luyện trong nghề tàichính cũng không khó. 
Còn tôi? 
Tôi vốn nghĩ là, cho dù Chung Nguyên là yêu quái thành tinh mười nămtu luyện cổ phiếu đi nữa, nhưng giải thưởng chỉ có một đội, chúng tôicũng đâu có cơ mà dễ được giải nhất thế. Chuyện cùng nhau ăn mặc thậtđẹp và nghiêm túc lên bục phát biểu gì đó chỉ là chuyện bổ não trong lúc nhàm chán mà thôi, không phải là chuyện chính để nghĩ ngợi. 
Hơn nữa thằng cha này một tháng trước khi thi đấu bắt đầu chả có động tĩnh gì, trước sau chỉ múa bút 5 giao dịch, cho nên tôi càng chắc chắn, chính bản thân anh còn không chắc thắng, thậm chí có thể đã từ bỏ rồicũng nên. 
Nhưng tôi không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khong-vao-dia-nguc-thi-ai-vao/3297359/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.