Tôi đang lén lút chuẩn bị dê Chung Nguyên, sắp thành công rồi.
Đúng lúc này tự nhiên có một cái gì đó màu vàng xoẹt qua mu bàn taycủa tôi, ngay lập tực cả bàn tay cảm thấy đau nhức kinh khủng.
Tôi la lên một tiếng “Aí da”, nhảy dựng lên, dùng sức vẫy vẫy taykịch liệt. Chung Nguyên bị đánh thức, vội vàng hỏi tôi: “Em làm saovậy?”
“Em không biết” Tôi suýt bật khóc trả lời, cái gì đó găm vào tay vẫymãi không ra, tôi dừng lại nhìn kỹ coi rốt cục là cái gì, sau khi nhìnrõ thì cảm thấy đau lên tới óc luôn.
Kể ra thì tôi cũng là người xui xẻo đi, nhưng hông lẽ lại xui tới mức này, trên bàn tay tôi lúc này là hai con ong vò vẽ vàng ương, chúng nóhình như đang đánh nhau, một con hung tợn chích cho tôi một phát, chậmrãi rút ngòi ra rồi bay đi … đau kiểu này còn kinh dị hơn, kích thíchthần kinh hơn bình thường rất nhiều, tôi nhìn hai cái con sâu bọ khủngbố kia mà phát khiếp.
Chung Nguyên chộp được tay tôi, búng ngón tay tạch một phát bắn haicon kia ra xa, chúng nó chưa rơi chạm đất đã là đà bay lên tiếp, càngbay càng xa.
Tôi nhìn chằm chằm bàn tay đang đỏ ửng lên, cảm giác đau càng ngày càng mãnh liệt.
Đột nhiên sự đau đớn bỏng rát bị một cảm giác ẩm lạnh che mất … Chung Nguyên cúi đầu, cẩn thận hút nọc ong trên vết đốt. Môi anh ấy chạm vàomiệng vết thương, nhẹ nhàng hút nọc bên trong ra, đầu lưỡi thỉnh thoảngchạm nhẹ vào miệng vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khong-vao-dia-nguc-thi-ai-vao/3297347/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.