Đóng chặt cửa phòng, bốn cánh môi đói khát chặt chẽ dán lấy nhau, cho đến khi không khí trong phổi gần như không còn mới không nỡ rời xa, hai bàn tay ta nhanh chóng cởi xuống quần áo và đồ dùng toàn thân của hắn, sau khi cẩn thận nhìn một lần, tốt, không có bất cứ dấu vết gì, lại đưa mũi tới gần ngửi ngửi: “Ừm...”
Hắn dở khóc dở cười nhìn cử động quái dị của ta: “Ta nhớ ta không có nuôi chó.”
“Ừ, ta cũng không nhớ ngươi có nuôi chó!”
“Vậy ngươi đang làm gì?” Hắn nhịn cười nói.
Ta chun chun mũi: “Đương nhiên là kiểm tra ngươi có làm loạn với tình nhân của ngươi sau lưng ta không rồi.”
“Tình nhân? Tình nhân gì cơ?” Hắn nghi hoặc nhìn ta.
Ta tức giận nói: “Chính là thiếu niên tặng hoa cho ngươi ấy! Không phải tình nhân của ngươi sao?”
“Thiếu niên tặng hoa?” Hắn bừng tỉnh đại ngộ: “Hắn sao? Ngươi tưởng hắn là tình nhân của ta? Cho nên mới giẫm nát hoa?”
“Không phải sao?” Ta mắt trợn trắng, hỏi lại.
“Gì chứ? Thiếu niên kia mỗi ngày đều sẽ hái hoa nhờ ta chuyển cho Liễu Tiếu Phong, chính hắn thẹn thùng đưa cho Tiếu Phong.”
A? Ta hiểu lầm? Ta nháy mắt mấy cái, ngơ ngác nói: “Sao ngươi không nói sớm...”
“Ta không phải đã nói với ngươi hoa là của người khác sao.”
“Ta tưởng ngươi nói hoa là người khác đưa cho ngươi...” Ai, là năng lực lý giải của ta quá kém sao?
Tư Đồ Dật bỗng nhiên hiểu ra hết: “Ngươi tưởng ta ở bên ngoài có tình nhân, vậy nên ngươi vì báo thù ta, mới hồng hạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khong-thuong-ta-ta-ngoai-tinh/769922/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.