Đại sảnh kim sắc huy hoàng, âm nhạc du dương, lại có một chỗ ngồi cực kỳ kín đáo, ngay lúc này ta đang ngồi ở góc kín ấy, giám thị hai người đang ở cách đó không xa. 
“Đồ tiểu quỷ kia, vì cái gì mà đòi ta mời ngươi ăn cơm hả? Ta còn nghĩ là Phương bí thư gọi điện mời ta ăn cơm, hại ta cao hứng một hồi a!” Tư Đồ Hưởng không ngừng oán hận, đút thịt bò vào miệng. 
Ta không thèm để ý hắn kêu la, hai tròng mắt tiếp tục nhìn chằn chằm hai người kia, sợ bỏ qua cái gì, chỉ tiếc là ngồi hơi xa, không nghe được bọn họ nói gì, chỉ có thể nhìn thấy bổn (ngu) yêu quái kia miệng liến thoắng không ngừng, hoàn hảo Dật Dật chỉ nói vài lần, hai người cũng không có hành vi ‘quá mức’ nào. 
“Uy uy, tiểu quỷ, ngươi đang nhìn cái gì? Không ăn cái gì cả a.” Tư Đồ Hưởng nghi hoặc nhìn theo ánh mắt của ta: “Nhị ca? Nguyên lai ngươi là tới bắt gian, sớm nói ta biết, ta sẽ không cười ngươi a, ha ha ha ha!” 
Còn nói sẽ không cười, cười đến như thằng điên đây còn gì nữa, ta trừng mắt liếc hắn một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói nhỏ chút, cẩn thận bị bọn họ phát hiện!” Đúng là đồ đần mà! 
Tư Đồ Hưởng ngừng cười nói: “Tên tóc vàng kia là ai?” 
“Chính là cái tên buổi sáng tặng hoa đó!” Ta cũng trút giận đút thịt bò vào miệng, dùng sức nhai, coi như đây là miếng thịt trên người bổn (ngu) yêu quái. 
Tư Đồ Hưởng ngâm một âm dài: “Nga– chính 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khong-thuong-ta-ta-ngoai-tinh/769909/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.