Nhấpvào icon trò chơi, đánh vào mật mã, thành công tiến vào trò chơi.
LòngThủy Thủy đang run run a run run, cái kia vì sao lại kêu là “Diễn đàn NguyệtQuang lưu vực”, không có khiến nàng vui vẻ, không có khiến nàng khoái hoạt,không có khiến nàng kinh hỉ mà cho nàng ai oán vô tận, ghen ghét không ngừng,cảm giác vô lực, không thể nào tha thứ, nhưng cư nhiên lại khiến cho nàng nhớtới chuyện tám trăm năm trước quyết định quên người kia, quả thực là tội khôngthể tha.
………..Vềsau không bao giờ tới chỗ đó nữa……… 5555……. Không thể như vậy trêu đùa người tanha…….
Còncó….. Ngươi kia…. Bây giờ có tốt không.
Mànhình máy tính chuyển đến trò chơi, một trận bạch quang vụt sáng, một nữ tử bạchy xuất hiện tại khung cảnh xinh đẹp tuyệt luân trên Nguyệt Quang đảo. Bốn phíayên ắng, tiếng chim cùng tiếng côn trùng vang vọng, trừ Nguyệt lão làm bạn ra,cũng không nhìn thấy bất luận kẻ nào. Im lặng bao trùm tạo thành…..thoáng côđơn. Thủy Thủy nhìn vào hình ảnh này thật lâu không thể hoàn hồn. Trò chơi,không phải vẫn luôn vui vẻ, vẫn luôn khoái hoạt, vẫn luôn cười nói vui vẻ sao,như thế nào hiện tại lại cảm thấy có một chút cô tịch, một chút cô đơn?......
“Lãobà, lão bà, ngươi ở nơi nào…. 555…… Ngươi khi dễ ta, ngươi phao phu khí tử (bỏchồng bỏ con),ngươi là người xấu….. đại xấu xa… Ngươi ở nơi nào……. 555……” Trênđỉnh đầu hiện ra khung đối thoại, trong vô thức liền xuất hiện một câu như vậy,Thủy Thủy liền lập tức nhận thức cái gì gọi là vốn từ nghèo nàn. Này tiểu hàitử!!!!!!!! Lúc này mà loạn thất bát tao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khong-phai-dai-than-nguoi-qua-tieu-nhan/118190/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.