"Ngươi còn bận tâm chuyện ấy làm gì, ta đâu có nói cần quà báo đáp." Sở Lạc bật cười bất đắc dĩ, rồi nói tiếp: "Nếu ngươi không muốn bị giam mãi trong Thất Trận Tông thì cứ nói với ta một tiếng. Chờ ta trở lại Đông Vực, sẽ nghĩ cách lén đưa ngươi ra ngoài."
Phía bên kia, thanh âm dường như khẽ run lên.
"...Lén?"
Bên phía Bạch Hỏa tông là nơi đầu tiên lộ ra chiến cuộc rõ rệt. Bị ba thế lực liên thủ công kích, bọn họ sao có thể sánh với Vũ Điệp giáo về sức chống đỡ? Cuối cùng toàn tông bị tiêu diệt, từ nay về sau trên mảnh đất này không còn cái tên Bạch Hỏa tông nữa.
Tài nguyên của Bạch Hỏa tông bị ba phái liên minh chia nhau, nhưng sau khi lục tung cả tông môn, họ vẫn không tìm thấy con Đan Xà mà bấy lâu lo sợ.
Lúc này mới hiểu ra, thì ra tất cả đều bị đùa cợt. Trùng hợp tin tức về việc Sở Lạc từng xuất hiện nơi chiến trường Vũ Điệp giáo, liều mạng cứu một tên ma tu cũng đã truyền tới nơi này. Trong tin còn nhắc tới Giao Long khí linh đã nuốt mất Đan Xà.
Không bao lâu nữa, khi ba phái nghỉ ngơi xong, tất sẽ toàn lực truy sát Sở Lạc.
Nhưng khoảng thời gian này cũng đã đủ để Sở Lạc bố trí mọi thứ, bởi vì người của Vô Hận tông đã bị Vũ Điệp giáo ép lui đến địa phận Yên Vân thành.
Sở Lạc đứng trên tòa thành lâu, trường thương đeo sau lưng, ánh mắt nhìn về phía xa nơi đệ tử Vũ Điệp giáo đang cưỡi linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639171/chuong-514.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.