Vũ Điệp giáo dù sao cũng có hộ tông đại trận, dù bị Ân Băng giáo công kích suốt ba ngày ba đêm, vẫn chưa bị phá vỡ, song bản thân Ân Băng giáo cũng chịu tổn thất nặng nề. Cuối cùng, giáo chủ Tự Tiên buộc phải hạ lệnh lui binh.
Theo sau trận công phá đó, các thế lực tụ hội nơi biên cảnh cũng lần lượt rút đi. Tuy không còn bóng dáng ai nữa, nhưng ai cũng hiểu rõ: bọn họ vẫn quanh quẩn đâu đây, chỉ cần muốn tìm, ắt sẽ tìm được.
Quả nhiên, người của Bạch Hỏa tông đã âm thầm tiếp xúc với Ân Băng giáo, cung cấp cho họ lượng lớn ma tinh và ma khí, mong bọn họ có thể sớm điều chỉnh thế trận, một lần nữa tấn công Vũ Điệp giáo.
Đêm hôm đó, sau khi các phe thế lực vừa rút đi, Sở Yên Nhiên đích thân dẫn một đội Ám vệ, lặng lẽ rời khỏi Vũ Điệp giáo.
Sở Lạc và những người còn lại cũng tạm thời trú lại trong một tiểu viện gần đó.
Vì linh cảm rằng bản thân sắp phải đối mặt với Sở Yên Nhiên, mấy ngày nay Sở Lạc luôn miệt mài luyện kiếm.
Hiện tại đang ở Ma giới, xung quanh lại toàn là ma tu của Đoạt Linh giáo, nếu muốn tu luyện nâng cao tu vi, rủi ro quá lớn.
Khi nàng đang luyện kiếm, bỗng nghe trong phòng của Trương Dực Xuyên truyền ra một trận ho dữ dội.
“Chủ thượng! Chủ thượng! Người thế nào rồi?” Giọng nói đầy lo lắng của Nguyên Yếm cũng vang lên.
Nghe đến đó, động tác của Sở Lạc lập tức dừng lại. Ánh mắt nàng ngay tức thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639159/chuong-502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.