"Im miệng!" Doãn Phách nhíu mày, trầm giọng quát.
Ai mà ngờ Sầm Lưu Hỏa thật sự lại tới Thần Mộng Tông là để làm tân nương của hắn? Tuy hiện tại Doãn Phách vẫn hoài nghi thân phận thật sự của nàng, nhưng qua lời nói và hành động của nàng, có thể thấy rõ—cho dù Giản Dật Phàm có là thiếu tông chủ của Thần Mộng Tông, thì cũng không phải người nàng để mắt tới.
"Tiểu cữu?" Giản Dật Phàm hình như vừa mới phát hiện ra sự tồn tại của hắn, ngạc nhiên nói: "Sao ngươi lại ở đây… Đây, đây không phải là phòng khách mà Sầm cô nương ở sao? Ta đi nhầm rồi à?"
Doãn Phách đã đứng dậy, ánh mắt lướt qua đám thị vệ đuổi theo sau Giản Dật Phàm, giọng nói càng thêm lạnh lẽo: "Còn không mau đưa thiếu tông chủ đi cho ta."
Đám thị vệ nào dám trái lệnh Doãn Phách? Dù Giản Dật Phàm đang nổi điên ầm ĩ, bọn họ vẫn kéo hắn đi nhanh như gió.
Đợi đến khi bóng người dần khuất ngoài sân, sự bực dọc trong mắt Doãn Phách mới dần tan đi. Hắn quay đầu nhìn lại Sở Lạc, giọng đã bình tĩnh trở lại.
"Quấy rầy Sầm cô nương đã lâu, tại hạ xin cáo lui."
Dứt lời, hắn cũng nhanh chóng rời khỏi viện.
Vừa bước ra khỏi cửa, từ trong bóng tối liền có một ma tu theo sát bên cạnh.
"Thủ tọa."
"Tối qua trước khi ta đến, nàng ta có rời khỏi phòng không?"
"Không hề, vẫn luôn ở trong phòng."
Có Linh Yểm ra tay, gã ma tu này bị che mắt cũng không hay biết.
Doãn Phách chau mày liếc hắn một cái.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639140/chuong-483.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.