Một vị trưởng lão đứng bên cạnh cũng phụ họa:
"Ta thấy mấy ngày nay nàng ấy không nghỉ ngơi gì cả, toàn bộ thời gian đều dùng để tu luyện ma khí."
"Khát khao mạnh lên thật nhanh là điều mà bất cứ kẻ nào dưới đao kề cổ cũng mong muốn, hiếm có chính là cơ hội," Hồng Y nhẹ nhàng thở dài, khẽ xoa trán, cảm thấy nhức đầu, "Nếu Linh Lung còn sống thì tốt rồi. Nàng định tự tay dụ dỗ tiểu đạo tu ấy sa vào ma đạo, nàng ta xưa nay vẫn thích nhất những chuyện như vậy."
Trưởng lão thấy động tác của nàng, lo lắng hỏi:
"Giáo chủ, vết thương của người…"
"Không sao, chỉ là gần đây cần nghỉ ngơi nhiều một chút. Còn về một số trường hợp, ta sẽ không ra mặt, tránh để các môn phái khác nhận ra điều gì."
Dù Hồng Y nói nhẹ nhàng, nhưng vị trưởng lão kia đã phần nào đoán được tình hình.
Ngày thường giáo chủ bị thương cũng không đến mức bế môn tạ khách như vậy, nay xem ra, giáo chủ Đoạt Linh giáo kia thật sự là nhân vật đáng sợ.
Giọng của Hồng Y lại vang lên, ánh mắt nàng một lần nữa nhìn về phía thiếu nữ áo tím đang đứng giữa võ đài.
"Không ngờ sau khi Linh Lung trở thành tâm ma của nàng, tính cách và thần thái của nàng ta lại ngày càng giống Linh Lung. Thủ lĩnh Ám vệ của bản giáo…"
"Việc tuyển chọn thủ lĩnh mới của Ám vệ là chuyện hệ trọng. Giáo chủ, dù nàng ta bây giờ có giống Linh Lung đến đâu thì chung quy vẫn là người từ Đông Vực đến, là kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639133/chuong-476.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.