Bên ngoài kia, thế giới chẳng khác nào tu la địa ngục, bước ra là mất mạng. Tề Thiếu gia nhìn ra cửa động, ánh mắt căng thẳng.
Nhưng A Sam vẫn đầy lo lắng.
“Thật không sao chứ? Vết thương ở đâu, để ta xem thử.”
“Thật không sao mà.” Tề Thiếu gia gật đầu chắc nịch khẳng định.
A Sam đành thở dài, lại quay về ngồi xuống chỗ cũ, không nói lời nào, như đang trầm ngâm điều gì. Mãi sau, hắn mới bất chợt mở miệng:
“Ta muốn đưa ngài rời khỏi Xuân Thành.”
Nghe vậy, Tề Thiếu gia chỉ mỉm cười, rồi lại yên tâm nhắm mắt ngủ thiếp đi.
“…Ừ.”
——
Khi hắn tỉnh lại lần nữa, bên tai vang lên tiếng củi cháy lách tách, hương thơm thịt nướng lan tỏa trong không khí.
“Ngài cuối cùng cũng dậy rồi! Mau nhìn xem ta bắt được gì này!” Giọng A Sam đầy vui sướng vang lên.
Tề Thiếu gia nhìn qua, chỉ thấy A Sam đang dùng gậy xiên một con thỏ, đặt trên lửa nướng.
“Thật không ngờ ta lại chạy nhanh hơn cả thỏ, thân thể này… hình như không còn giống trước nữa.” A Sam thoáng áy náy nhìn hắn.
A Sam từng tận mắt chứng kiến: sau khi thành chủ Xuân Thành ăn canh thịt năm vị do phủ Tề dâng lên, dung mạo lập tức trẻ hóa, sau đó còn có tin đồn rằng thành chủ đã nhập ma đạo, bắt đầu tu hành.
Cho nên hắn biết, thân thể mình trở nên như hiện giờ, nhất định cũng là vì đã ăn m.á.u thịt của Tề Thiếu gia.
Hắn từng căm ghét những kẻ sống nhờ vào thịt m.á.u người khác, không ngờ hôm nay chính mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639109/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.