Leng keng… leng keng… là âm thanh xích sắt va chạm vào nhau.
Tại Tề phủ , gian phòng ngủ trước kia đã bị sửa thành ngục thất, toàn bộ cửa sổ cửa ra vào đều bị đóng chặt bằng ván gỗ, không một tia sáng nào len được vào.
Xích sắt trói khắp người Tề thiếu gia . Hắn ngồi bệt dưới đất, thân thể khô quắt, ánh mắt trống rỗng c.h.ế.t lặng.
Vẻ ngoài tàn khuyết, sắc mặt trắng bệch, thoạt nhìn như ác quỷ từ địa ngục bò ra.
Hắn chớp mắt, trong đầu vẫn là hình ảnh cuối cùng của A Sam.
A Sam còn đang dầm mưa…
Cậu ấy ngủ trong núi, có khi nào bị dã thú ăn mất rồi không…
A Sam luôn muốn rời khỏi Xuân Thành, ta phải đưa cậu ấy đi…
Hắn bất chợt cau mày.
“Ồn quá.”
Lúc này, tại chính sảnh Tề phủ, mọi người đang xôn xao bàn tán chuyện tiểu thiếu gia, không biết dù khoảng cách xa như vậy, thiếu gia vẫn nghe rõ mồn một từng câu từng chữ họ nói.
“Ta thấy đứa nhỏ này đã trốn ở bên ngoài suốt một năm, trở về e rằng cũng không còn nghe lời nữa đâu.”
“Chẳng qua là đánh c.h.ế.t một kẻ ăn mày thôi mà. Dù trước kia có thân thiết đến đâu, vài tháng là quên sạch ấy mà. Giờ người cũng tìm được rồi, nên rời khỏi Xuân Thành thôi.”
“Ngươi nói thì dễ lắm. Ngươi không thấy hồi nãy nó liều mình chắn kiếm cho tên ăn mày à? Giờ lại thành ra sống không bằng c.h.ế.t như vậy, sao có thể nói quên là quên?”
“Đúng đấy, ta vừa mới nhìn ánh mắt nó nhìn ta, hoàn toàn khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639107/chuong-450.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.