"A? A!!! Ngươi làm gì vậy, cái đó có thể tùy tiện nuốt sao! Mau nhả ra!!"
Thương của Sở Lạc chỉ vừa đ.â.m vào tâm xà, nghiệp hỏa lập tức đốt cháy trái tim đó. Đám ma tu phía sau khi nhìn rõ tình hình liền như phát cuồng, liều mạng lao về phía nàng.
Nàng không kịp làm thêm động tác gì, đám người đó từng kẻ đều muốn lấy mạng nàng, Sở Lạc không chút do dự bay thẳng ra khỏi Đan Xà mộ khuyết, linh giao thuận thế chui trở lại giáp vai.
Dọc đường, Sở Lạc không ngừng mắng chửi khí linh.
"Ngươi cái gì cũng ăn! Không sợ đau bụng sao!" Càng nghĩ nàng càng giận, "Ba con vũ điệp của đám ma tu kia thì thôi đi, ma khí không quá lớn, nhưng con ma xà này trước kia so với thượng cổ hung thú cũng không kém là bao!"
Sở Lạc vừa nói vừa hận đến ngứa răng.
Sở Lạc nghe thấy giọng nói vang lên trong thức hải: [Sở Lạc, ngươi đừng phí lời nữa.]
"A?! Ngươi cũng bênh nó à?!"
[Không phải, ý ta là, ngươi có mắng nó cũng vô dụng thôi, đầu óc con giao này chỉ biết ăn với đánh, không có khái niệm bị mắng.]
"A? Ngu ngốc vậy sao?"
[Đúng vậy, hiện giờ đang đau bụng đấy.]
Cảm giác giáp vai rung lên dữ dội, bên trong còn tràn ra từng tia ma khí, Sở Lạc vội tháo xuống, hỏi: "Không đến nỗi xảy ra chuyện đấy chứ?"
[ Vậy thì phải xem khả năng tiêu hóa của nó. Hoặc nó luyện hóa được năng lực của ma xà, hoặc bị ma xà luyện hóa. Dù sao cũng đã vào bụng nó rồi, chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639093/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.